Edit: Docke 
Lâm Thụy đã sớm đón nhận trước, cung kính hành lễ. Hắn chẳng hề để ý đáp lễ lại, chỉ cười nói: “Vương gia thứ lỗi. Người sơn dã thô bỉ, nhìn thấy mỹ vị liền nhịn không được muốn đi nếm thử. Bắt Vương gia phải chờ…”    
Ta thầm nghĩ. Hắn phải gọi là  người bụi hoa thấu ủng mới đúng. Thân ở trong bụi hoa, bộ dạng như một quả táo tròn lớn. Hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một xiển sư. Người này có thể nói là một điển hình của cái gì gọi là danh không hợp thực (tên và người trái ngược)… 
Lâm Thụy lại tràn đầy vẻ cung kính, dường như xem hắn thật sự là cao nhân thế ngoại, tràn ngập cung kính mà nói: “Xiển sư luôn ẩn hiện vô tung. Đối với ngài mà nói, du lịch khắp nơi tìm kiếm mỹ thực, làm sao không phải là một loại bế quan…” 
Gương mặt tròn căng của Gia Cát xiển sư cười rộ thành một cái bánh quả hồng, khẽ thở dài: “Vẫn là Vương gia hiểu biết lão phu…” 
Hắn chuyển ánh mắt qua đâu, nhìn ta nói: “Đây là nữ tử mà Vương gia đã nói sao?” 
Lâm Thụy mỉm cười, gật gật đầu… 
Lòng ta đột nhiên sáng ngời, hiểu rồi. Hóa ra chuyện ta đến đây đã nằm trong dự kiến của Lâm Thụy. Nếu vậy thì Tư Đồ chính là kẻ lừa gạt, cố ý lừa ta đến? Ta oán hận quay đầu nhìn Tư Đồ. Tư Đồ theo thường lệ, không dám nhìn ta, làm bộ làm tịch nói chuyện với sư phó của nàng, lão cha của ta…. 
Ta đang không biết trút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476461/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.