Edit: Docke 
Ta hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tìm kiếm bóng dáng ba người kia. Lâm Thụy vẫn duy trì tư thế cổ quái, nghiêng thả nửa thân trên hướng về phía ta. Hắn cười nói: “Nàng yên tâm, không có ai quấy rầy chúng ta đâu. Bọn họ đã đi từ lâu rồi…”   
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái. Trong lòng thống hận ngôn ngữ ám muội của hắn không thôi. Vì thế đặc biệt thưởng thức tư thế kỳ quặc của hắn một chút, nói: “Không cần phải nói, ba người đó chẳng lẽ đã nghe theo chỉ thị của Vương gia?” 
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cơn tức giận. Ta nghĩ, ba người các ngươi, lòng trung thành sao mà lại yếu kém như vậy? Tuy ta không có quyền lực không có địa vị, nhưng các ngươi cũng không cần xoay chiều chuyển hướng nhanh như vậy chứ? Để cho một tên ngoại nhân mê hoặc các ngươi? 
Ta rõ ràng là đang tức giận bất bình, nên không chú ý đến Lâm Thụy hơi hơi đứng thẳng thân mình, tiến lại gần ta. Hắn nói: “Như nhi, nàng đừng trách bọn họ. Bon họ chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì nữa thôi…” 
Ta liền hiểu. Là ta ở Tuyên Vương phủ đã chọn dùng Sưu Hồn Đại Pháp làm cho bọn họ bị dọa chết khiếp. Nhưng hiện giờ, sức khỏe cũng không có gì bất ổn mà? Ngoại trừ trong hai ngày đầu tích tụ một chút rồi ói ra hai ngụm máu tươi, ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, có cần phải đi theo sát nút như vậy hay không? Y thuật của ta cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476452/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.