Edit: Docke
Ta cười nói: “Lão cha, cha vì sao lại tỏ ra già nua như vậy. Cha mới có bốn mươi thôi, sao có thể là lão phu được. Nha đầu con còn muốn hiếu thuận với ngài mà!”
Lão cha nói: “Tiểu Tuệ, con thật sự không trách ta chút nào sao? Ta đối với con như vậy, giao con vào tay Tuyên Vương?”
Ta nhàn nhạt nói: “Lão cha, mỗi người đều có lập trường và nỗi khổ của mình. Cái gọi là ai vì chủ nấy, dụng hết thủ đoạn, không có ai đúng ai sai cả, Lại nói, cha cuối cùng không phải đã buông tha cho con đó sao?”
Lão cha dùng ánh mắt thật sâu nhìn ta: “Nha đầu, ta thật sự không biết con đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận con biến thành thế nào thì con vẫn là nha đầu của ta…”
Ta hỏi: “Rảnh rỗi mới nói, lão cha, chuyện năm đó, con còn có rất nhiều chỗ không rõ. Cha có thể nói cho con biết được không?”
Lão cha nói: “Còn có gì mà hỏi nữa, đều đúng như suy đoán của con cả thôi. Năm Đó, ta cùng đại tướng quân cãi nhau một trận ầm ĩ rồi chạy ra khỏi doanh trại. Đại tướng quân lại tưởng rằng ta sẽ mật báo với triều đình nên đã sai tướng sĩ chặn ta lại. Ta chống trả quyết liệt rồi đoạt lấy con Hãn Huyết Bảo Mã của tướng quân mà chạy. Đến nửa đường thì bị Thanh Loan chặn lại. Ta lừa con, nói rằng ta không biết bọn họ là người của Thanh Phượng Môn. Thật ra ta đã biết từ lâu rồi, còn biết cả chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476435/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.