Edit: Ckun
Beta: Docke
Ánh mắt lão cha phức tạp nhìn ta, ánh sáng lấp lánh trong mắt như gợn sóng lại như bi ai. Ông nói: “Sự thông minh của ngươi cuối cùng lại hại chính ngươi…”
Ta nói: “Như vậy, tất cả những gì ta đoán đều là sự thật?”
Lão cha trầm mặc không nói. Đáy lòng ta lạnh lẽo, thở dài một tiếng, hướng ra ngoài cửa mà đi. Lão cha nói: “Tiểu Tuệ, ngươi thật sự không muốn ở lại?”
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu như lão nhân gia, ngài bằng lòng đi cùng tiểu nữ, tiểu nữ hoan nghênh vô cùng. Nhưng nếu ngài muốn ở đây sống hết quãng đời còn lại, tiểu nữ cũng không ngăn cản. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Ta nghĩ, điều này ngài còn không hiểu rõ sao?”
Tuyên Vương không thể tưởng tượng được, gọi lão cha ta ra lại dẫn đến một kết quả như vậy, trong lúc nhất thời ngạc nhiên không nói được gì. Lão cha cũng không ngờ nổi, ta lại có thể tuyệt tình rời bỏ ông như thế. Bọn họ vốn muốn dùng tình thân khuyên giải, khiến kế hoạch của ta rơi vào khoảng không. Khuôn mặt hai người đồng thời đều lộ ra vẻ mờ mịt.
Tuyên Vương cắn răng, tuyệt nhiên nói: “Ngươi hôm nay là tân nương tử của ta. Cho ngươi tùy tiện ra vào Tuyên Vương phủ thì bổn vương còn mặt mũi nào nữa. Dù nói gì đi nữa, bổn vương cũng sẽ không thả ngươi đi…””
Thụy Vương gia đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, thở dài: “Nhị ca, thật không thể ngờ được, mấy chuyện cưỡng bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476430/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.