Edit: Docke
Thấy hắn hỏi, ta vội rời khỏi chỗ đứng đi ra hành lễ với Bình Vương, cung kính nói: “Khởi bẩm điện hạ, là loại độc nào? Có thể cho tiểu nhân xem một chút được không?”
Bình Vương nói: “Hôm nay cũng không biết phủ Nhị đệ có một thần y như vậy, chứ không thì ta đã đưa người đó đến đây rồi. Đó là người đã được ta cứu sống lúc ta đến Tây Sở cách đây vài năm. Lúc ấy, hắn té xỉu phía trước một con ngựa. May mà bổn vương có mang theo nhân sâm ngàn năm, đã lấy một miếng nhỏ cho hắn ăn vào. Nhờ vậy mới giữ lại được tính mạng của hắn. Nhưng từ đó về sau, hắn cứ mơ màng thoi thóp, lúc tỉnh lúc mê. Trong mười ngày thì có đến chín ngày rơi vào trạng thái mê man. Dù sao trong phủ bổn vương còn rất nhiều phòng trống, cũng cho người chăm sóc hắn. Tính đến bây giờ, cũng đã rất nhiều năm rồi…”
Tuyên Vương cười nói: “Đại ca, dù sao hôm nay khai tiệc cũng sớm, quý phủ của đại ca cách phủ thần đệ không xa, sao không phái người đưa người đó đến đây. Cũng để đại ca hiểu biết thêm về tài y thuật của người bạn này của ta?”
Bình Vương nở nụ cười: “Nhị đệ vẫn như vậy nhỉ, vẫn thích khoe khoang mấy thứ tốt đẹp trước mặt vi huynh. Được thôi, mau phái người đến đón, thỏa mãn hưng trí của ngươi. Ai kêu hôm nay ngươi là thọ tinh công(1)(ông thọ) chứ?”
Ta đành phải khúm núm, không biết nên đứng ở đây chờ hay là ngồi xuống mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476405/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.