Edit: Docke
Về đến phòng mình, ta cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, nghĩ rằng. Mật thám quả là một công tác vất vả, cũng không biết mọi lần Tiểu Phúc Tử chịu đựng như thế nào. Trong hoa viên đó, tiếng muỗi kêu cứ ong ong khiến người ta không sao chịu nổi. Bây giờ ta mới hiểu, lúc ta nói muốn thử lao thân lao lực một chút, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ nghe xong, vì sao hai người lại trao đổi với nhau ánh mắt đó, cứ như đang xem hài kịch vậy…
Tuy rằng ta trở về phòng với xương sống thắt lưng đau buốt, nhưng qua ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm. Không biết vì sao, sau khi trở về, ta cuối cùng cũng có cảm giác thấy được chút manh mối. Nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ở chỗ nào. Mỗi khi có loại cảm giác này, liền cho thấy có những thứ được che giấu rất kỹ đang dần dần nổi lên mặt nước. Ta nghĩ, có lẽ, trực giác của ta có thể trợ giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn không thể nào nghĩ ra được. Ta bây giờ giống như một con ngốc đứng trước tấm bia đá. Bản thân thì cảm thấy đúng rồi, chính là như vậy rồi, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Lúc Tần Thập Nhất bê nguyên khuôn mặt tuấn tú to tướng đến trước mặt ta, ta mới từ trong mờ mịt giật mình tỉnh lại. Không còn cái vẻ của đêm khuya ngày hôm qua khi ở cùng Tần Hàng Bách, hôm nay hắn vẫn như ngày thường đi đến trước tấm bia đá kia. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476400/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.