Edit: Ckun
Beta: Docke
Không ngờ Tư Đồ cũng có thể dạy người khác được. Nhớ lúc trước, cha ta vì dạy nàng mà thức trắng mấy đêm, khiến ta cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ của người làm thầy, đặc biệt là làm thầy của một học sinh chỉ thích khoa tay múa chân như Tư Đồ.
Ta rất đồng tình với biểu hiện của phụ thân, cộng thêm hứng phấn chờ mong. Ngày nào đến trường cũng đều chờ xem phụ thân cùng Tư Đồ giằng co. Một người thì miệng lưỡi lưu loát, thật sự có thể đem tượng gỗ vô tri vô giác nói thành phượng hoàng. Một người thì ngây ra như phỗng, nửa ngày vẫn không đáp nổi một câu, có đáp thì cũng chỉ là những nhận thức vô nghĩa. Ta nhớ rõ nhất là lần đó, lúc học một câu thơ: ‘Ngọc bát băng hàn tiết lộ hoa, Phấn dung hương tuyết thấu lụa mỏng, Muộn trang diện thịnh (thắng) hoa sen’. Đấy vốn là câu thơ hình dung nữ tử da thịt trắng noãn thơm tho. Phụ thân ta nước miếng tung bay, tâm tình rạng rỡ giải thích cả nửa ngày, chỉ thiếu tư thái chảy nước miếng nữa thôi. Vậy mà Tư Đồ lại hỏi ông: “Tiên sinh, ‘ngọc bát thịnh hoa sen’ có ăn được không?” khiến cha ta tức giận chết khiếp. Hóa ra, Tư Đồ đáng yêu của chúng ta nghe giải thích nửa ngày chỉ nghe được phía trước vài chữ, nắm được phía sau thêm vài chữ, cuối cùng kết hợp lại mà thành. Ngẫm lại, bây giờ Tư Đồ cũng đi làm thầy của người ta, mặc dù không phải dạy thơ phú, nhưng dù sao vẫn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476396/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.