Edit: Docke
Sau một lúc lâu trầm mặc, ta nói: “Nếu điện hạ có lòng, không bằng giúp ta mang một phong thơ đến cho cố nhân, để nàng biết ta vẫn bình an vô sự. Điện hạ có bằng lòng hay không?”
Nói xong, ánh mắt ta lóng lánh nhìn hắn. Sự nghi hoặc tràn ngập trên gương mặt hắn, một lúc lâu cũng không nói nên lời. Ta thở dài một tiếng: “Cũng không phải là nơi đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ ngay cả một phong thơ mà cũng không thể mang vào hay sao?”
Lâm Thụy cười nói: “Chân tiên sinh có lẽ vẫn còn nghi ngờ bổn vương. Được thôi, Chân tiên sinh cứ viết thư cho nàng đi…”
Diệp Bất Phàm nhanh tay đi lấy giấy bút mang đến, mài mực xong, ý bảo ta bắt đầu viết.
Trước bao nhiêu con mắt cứ nhìn chằm chằm, ta viết xong lá thư rồi giao cho Lâm Thụy. Lâm Thụy đọc nội dung thư, thấy đơn giản chỉ là một đoạn ngắn thăm hỏi mấy việc nhà linh tinh, yên lòng, ra hiệu cho Diệp Bất Phàm cứ nhận thư đi.
Ta cười nói: “Điện hạ phải đưa thư đến nơi mới được. Sau khi xem xong, vì đề phòng bị trộm, tất nhiên sẽ phải tiêu hủy. Nhưng vị cố nhân kia của ta nếu như đọc hết thư xong sẽ rất xúc động, tất nhiên sẽ lập tức viết thư hồi âm. Nói không chừng lại rơi vào tay của ta đó. Điện hạ cũng đừng ngăn cản tên nhã tặc kia làm gì…”
Ta muốn nhắc nhở hắn, đừng làm điều gì mờ ám, thành thật một chút mà đem thư giao tận tay Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476352/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.