Nhân sĩ giang hồ lai lịch bất minh kia chính là ta. Nhớ năm đó, ta tuy là con gái nhưng lại học ngành kỹ thuật, thiết kế mấy món đồ như vậy thật dễ như chơi mà thôi. Đến khi xuyên không đến đây, ta có nhiều thời gian rảnh rỗi để đọc không ít sách cổ, thấy được nguyên đồ của loại ám khí này.
Thực ra nó cũng chỉ là một loại ám khí bình thường, uy lực cũng không lớn như vậy. Nhưng ngươi biết không, là người hiện đại, thuốc nổ là thứ quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được. Ngay cả một quyển sách giành cho nhi đồng giá mười vạn cũng chỉ toàn giới thiệu về thuốc nổ. Lúc ta chế tác loại ám khí này đã bỏ thêm thành phần thuốc nổ. Còn về phần bản vẽ kia, đừng cho là ta có lòng tốt gì, không muốn ủng hộ chiến tranh gì gì đó. Chẳng qua bởi vì ông chủ Quỷ Thủ Phường trả thù lao quá ít, khiến ta thiếu mất một món tiền, không mua nổi Hoa Hương Các. Vì giá trị tri thức, vì muốn dạy dỗ cho cái lão keo kiệt kia một bài học, ta liền bôi lên trang giấy một ít nhiên liệu tự cháy. Thời tiết hơi nóng một chút, hơn mười tờ giấy này sẽ lập tức bốc cháy. Hơn nữa, ám khí này cũng chỉ có thể bắn ra ba lượt, mỗi lần bắn phá xong đều phải nạp lại đạn dược …
Bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi đúng không. Vì sao ám khí này chỉ có ta mới có thể tránh thoát được? Quy trình máy tính nào cũng đều có cửa sau cả mà. Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/122530/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.