Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, Hạ Diệu lại chui vào buồng vệ sinh, núp trong đó tới nửa tiếng đồng hồ. Đến khi đi về phía phòng bếp, đã có mùi thịt bay ra từ bên trong.
“Bây giờ anh còn làm à? Tiện cái gì thì tôi ăn cái đấy là được rồi.”
Tới khi bước vào phòng bếp, nhìn thấy những bán thành phẩm còn chưa hoàn thiện đã có màu sắc hấp dẫn, hương thơm nức mũi, Hạ Diệu liền thu hồi những lời này. Nhìn sơ qua đã thấy có sườn có gà có tôm có cá, buổi trưa lúc ăn cơm rõ ràng không thịnh soạn như vậy, những nguyên liệu này đều từ đâu mà ra? Sao lại có sẵn thế nhỉ?
Viên Tung bên kia luôn tay xào hất nướng chiên, tiếng động đặc biệt lớn, Hạ Diệu cũng lười hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn cơm chờ ăn.
Không lâu sau, món đầu tiên đã được bưng lên.
“Đây là món gì?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Đây là một món đặc sản của người Đông Bắc chúng tôi, thịt gà hoa tiêu(1).”
Hạ Diệu vốn định chờ Viên Tung làm xong hết rồi hai người cùng ăn, nhưng món đang bày ra trước mắt này thực sự quá dụ nhân, bởi vậy quyết định nếm thử trước. Thịt gà này đã được Viên Tung ngâm trước bằng rượu hoa điêu ủ tám năm, mùi rượu nồng đậm, thịt gà non mà không sống, bóng mà không già, mềm mà không nát. Hạ Diệu ăn thử một miếng, người và gà đều say, lại bị hương hoa tiêu lay tỉnh.
Đệt, ngon quá xá!!!
Hạ Diệu vốn chỉ định nếm thử, kết quả một miếng đã nghiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1307008/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.