Sau buổi học, mặc dù Viên Tung không yêu cầu, nhưng Hạ Diệu vẫn rất ăn ý mà lết xác đi tìm hắn. Nói thật, cậu vẫn có chút không tin món ăn kia là do Viên Tung đích thân làm. Bởi vậy cố tình nấp sau cánh cửa nhà bếp, dòm vào qua khe cửa.
Trong nhà bếp chỉ có một mình Viên Tung.
Củ sen đã được luộc thành màu đỏ, Viên Tung vớt chúng ra từ trong nồi đất. Đợi cho nguội bớt rồi lại thuần thục lột bỏ vỏ ngoài, cắt thành từng miếng hình tròn bỏ vào bát. Sau đó thêm đường phèn giã nhỏ, đường trắng và đường quế, đậy nắp vỉ hấp lên…
Hạ Diệu đang nhìn đến nhập thần, Viên Tung quay lưng về phía cậu, giọng nói trầm lắng vang lên từ trong phòng.
“Muốn xem thì tiến vào mà xem, lén lén lút lút làm gì?”
Hạ Diệu lúc này mới đẩy cửa ra, thân hình cao gầy tựa nghiêng bên khung cửa, trong ánh mắt pha mấy phần ý tứ tán thưởng, lúc lên tiếng trong ngữ khí lại lén mang theo vị chua không thể nói rõ là ghen tị hay không phục.
“Toàn tài nha!”
Viên Tung bước tới cạnh cậu, cánh tay hữu lực chống lên khung cửa trên đỉnh đầu Hạ Diệu, bình tĩnh nhìn cậu chăm chú.
“Ai bảo tôi đụng phải một tên khó hầu hạ làm gì.”
Hạ Diệu cố tình phớt lờ ý nghĩa sâu xa của mấy lời này, vỗ vỗ lên bả vai Viên Tung, khách khí nói: “Cám ơn anh nhiều nha!”
“Cám ơn tôi làm gì? Tôi có nói là làm cho cậu sao?”
Màu mắt Hạ Diệu lập tức ám trầm, bàn tay chụp trên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1306995/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.