Lúc Hạ Diệu tập luyện, Tuyên Đại Vũ liền ngậm điếu thuốc đứng một bên ngắm nhìn. Thi thoảng thấy Hạ Diệu tung ra một cú đá đẹp mắt hay làm ra động tác gì tiêu sái, lại vỗ tay hưởng ứng hoặc huýt gió một tiếng. Mỗi lần như vậy, Hạ Diệu đều phóng đường nhìn qua, hai người trao đổi ánh mắt, liền ngầm hiểu lòng nhau mà mỉm cười.
Đợi tới lúc giải lao, Tuyên Đại Vũ liền đưa khăn mặt ướt cho Hạ Diệu, hai người ngồi tán gẫu với nhau. Hạ Diệu thần thái phi dương, khua chân múa tay, nói đến đặc biệt hăng say. Dường như thời gian mười phút nghỉ giải lao hoàn toàn không đủ để cậu biểu đạt, mỗi lần tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, Hạ Diệu đứng dậy đi về phía hàng ngũ, nhất định phải ngoái đầu lại bồi thêm một hai câu.
Viên Tung phát hiện ra, tính cách của Hạ Diệu đặc biệt phong phú.
Đối với người cậu thích, cậu có thể nói bất kỳ chuyện gì, nhiệt tình như lửa; đối với người cậu không thích, cậu có thể trầm lặng kiệm lời, lạnh lùng như sương. Mà hắn vừa hay bị đặt ở phần trung gian, thái độ không rõ là thích hay ghét, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Chính loại thái độ này càng khiến Viên Tung cảm thấy như có trăm cái móng đang gãi vào tim.
Đặc biệt là khi trường hợp của phần “thích” bày ra trước mặt Viên Tung, tư vị ấy hệt như một vại dưa chuột muối giấm, bạn có thể tưởng tượng nó chua đến mức nào rồi đấy!
Tiết đầu tiên của buổi học chiều, Viên Tung liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1306988/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.