Lúc Viên Như đi tìm Viên Tung, Viên Tung đang ở căn cứ huấn luyện dã ngoại, đích thân giám sát việc huấn luyện của các đội viên. Trước đó mấy ngày, công ty vừa chiêu vào một đám học viên mới, phải trải qua đợt huấn luyện địa ngục dài tới cả tháng, chỉ một phần ba trong số đó là có thể lưu lại, hai phần ba còn lại đều bị đào thải.
Cách đó không xa đang tiến hành việc huấn luyện sáu người cùng nâng lốp xe, lốp xe to nặng tới mấy trăm cân đè lên vai sáu người, hơn nữa sáu người này còn có chiều cao không đồng đều, nâng lên tương đối mất sức, lại còn phải chạy xa như vậy, quả thực không phải người thường có thể chịu được.
Sau ba vòng, một đội viên đã uể oải.
Phó tổng huấn luyện viên đứng cạnh Viên Tung thấy thế liền đi tới đá một cước, giày đinh hung hăng húc lên đầu gối đội viên, trực tiếp tróc một tầng da, đau đến nỗi đội viên kia ngã lăn xuống đất, kêu rên liên tục.
“Đứng dậy!” Phó tổng huấn luyện viên rống to.
Mệt đến hư thoát, đau đến tê tâm liệt phế, đứng lên được mới lạ!
Phó tổng huấn luyện viên lại bổ một cước lên phần xương cụt, đạp đến đội viên trẻ kia phải nằm úp sấp gào khóc.
Loại cảnh tượng này, ở loại địa phương này đã từng thấy rất nhiều lần, các huấn luyện viên mí mắt cũng chẳng buồn chớp.
Viên Tung đi tới trước mặt đội viên kia, đạm nhiên nói: “Đứng lên.”
Ngữ khí cực kỳ bình thường, hai chữ cực kỳ ngắn gọn, lại như hai khẩu súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1306962/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.