Lý thị lặng lẽ dựng lỗ tai, Tống Tử Hằng thong thả ung dung uống xong canh, dùng khăn lau miệng, lúc này mới nói: “Cam thảo tính bình vị cam, có bổ tì ích khí, công hiệu thanh nhiệt giải độc, hằng ngày dung để ăn cũng không lo ngại, chú ý đừng quá liều là được.”
Tống Tiểu Muội lúc này mới yên tâm, vui rạo rực gật đầu: “Vậy thì thật tốt, ngày mai ta tiếp tục làm, Tam tẩu nói, hôm nay làm vội vàng, nếu có thể để ở trong giếng ngâm một hai canh giờ, hương vị sẽ càng tốt.”
Tống Tử Hằng nhướng mày: “Nước ô mai này ngâm qua ở trong nước giếng sao? Khó trách uống lên có chút lạnh.”
Tống Tiểu Muội gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Huynh biết đây là thức ăn ở đâu không? Đồ vật ăn ngon như vậy, ta trước kia thế nhưng chưa từng nghe qua.”
“Trong huyện có bán, bất quá dùng chính là dương mai, cũng không cho thêm sơn tra và cam thảo, hương vị rốt cuộc kém một chút.”
“Đầu bếp nhà Tam tẩu thật lợi hại, tay nghề này đều có thể đi bên ngoài bày quán.”
Tống Tử Hằng cười cười, không nói chuyện, tròng mắt Lý thị vừa chuyển, giống như vô tình lại đây nói: “Đệ muội tính tình nhàn tản, rất nhiều việc đều không để bụng, thế nhưng lại biết này đó, cũng thật kỳ lạ.”
Tống Tiểu Muội không vui, nàng hiện giờ cùng Tam tẩu quan hệ tốt, Nhị tẩu ở trước mặt Tam ca nói Tam tẩu ở nhà cái gì cũng không làm, thật là quá phận, vì thế nói: “Lời này Nhị tẩu nói không đúng rồi, nhà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bang-phu-quy/74573/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.