Tống Tử Hằng mở tủ quần áo ra, một mùi hương thanh nhã ập vào mặt, lần trước hoa ngọc lan nở, Tô Uyển cùng Tống Tiểu Muội thu thập rất nhiều làm túi thơm, vừa lúc đặt ở tủ quần áo trừ mùi lạ. 
Tô Uyển tốt xấu còn nhớ rõ chức trách của mình, liền đi theo nói: “Tướng công muốn tìm cái gì? Ta tới giúp.” 
“Không cần, tìm cái áo cũ mà thôi.” 
Tô Uyển cũng không lại khách khí, đứng ở bên cạnh nhìn hắn tìm. Hơn phân nửa tủ đều là quần áo của nàng, Tống Tử Hằng chỉ có một xấp nhỏ, nhẹ nhàng từ giữa rút ra một cái, không mảy may làm loạn tủ quần áo. 
“Làm phiền nương tử giữ một chút.” Tống Tử Hằng đem quần áo phóng tới trên tay Tô Uyển, tự mình lưu loát cởi áo ngoài, vừa quay đầu lại, đã thấy Tô Uyển đem quần áo xốc lên, đang mỉm cười nhìn hắn, Tống Tử Hằng dừng một chút, phối hợp giang tay, Tô Uyển vòng đến trước người, cúi đầu thắt đai lưng cho hắn, động tác của nàng thực không thuần thục, Tống Tử Hằng vẫn là kiên nhẫn nhìn nàng, hoa tai trên lỗ tai nàng theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt Tống Tử Hằng cũng đi theo lập loè. 
Thắt tốt đai lưng, lại vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, Tô Uyển lui ra phía sau một bước, đánh giá hai lượt, lộ ra tươi cười vừa lòng: “Tốt.” Nguyên lai nàng vẫn là có chút tiềm chất làm hiền thê, thật muốn xuyên trở về, kêu khuê mật luôn nói nàng gả không ra, nhìn xem cái gì kêu vả mặt. 
Quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bang-phu-quy/74570/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.