Đem tâm người câu đến bất ổn, Tô Uyển lại ác liệt thu hồi biểu tình trên mặt, đẩy Tống Tử Hằng ra, xoay người tới trước giường. Mới vừa xốc màn lên, còn không có nằm đi vào, lại bị người ôm eo từ sau lưng, toàn bộ trọng lượng thân mình đều áp trên người nàng, cả người Tô Uyển đều nhào vào trên giường.
“Nương tử, lại gọi một tiếng đi.” Tống Tử Hằng không thuận theo không buông tha ở bên tai nàng thổi khí.
Tô Uyển ngẩng mặt từ trên chăn lên nói: “Không cần.”
Tống Tử Hằng cúi đầu, nhìn vành tai tinh tế nhỏ xinh trước mắt, như bị quỷ thần sai khiến, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, Tô Uyển liền giống như người máy bị đụng phải chốt mở, cả người run lên, động tác mạnh mẽ, đem Tống Tử Hằng không hề phòng bị từ trên người xốc đi xuống.
Tô Uyển nén cười khởi động nửa người trên, quay đầu, cùng Tống Tử Hằng bốn mắt nhìn nhau.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Tống Tử Hằng cảm thấy cuộc đời này hắn nhất bị nhục, đều ở hôm nay đã trải qua một lần, ở đêm nay lại vẽ thêm một nét bút hoàn mỹ. Quả thực khiến người suốt đời khó quên.
Tô Uyển còn đang cố nén cười, nàng lúc trước chỉ do là phản ứng sinh lý, nhưng lúc này nhìn đến biểu tình của Tống Tử Hằng từ khó có thể tin rồi lại muốn ra vẻ trấn định, nàng là phát ra từ nội tâm muốn cười, là nàng phúc hậu mới không có cười to ra tiếng.
“Tướng công, chàng không sao chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bang-phu-quy/2189912/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.