Trời mau sáng, Tô Uyển lần đầu ở dưới tình huống không ai kêu mà tỉnh sớm như vậy, vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một tảng lớn sợi tóc màu đen, đương nhiên không phải của nàng. Cũng không biết tối hôm qua Tống Tử Hằng ngủ như thế nào, cả khuôn mặt đều chôn ở trên cổ nàng, đầu tóc tứ tung, trên gối đầu, trên cổ nàng, còn có trên chóp mũi, khó trách ban đêm nằm mơ đều cảm giác trên người bị một tòa núi lớn đè nặng.
Tay Tô Uyển bị cầm gắt gao, vẫn duy trì tư thế tối hôm qua trước khi ngủ, mười ngón đan nhau, cả một đêm không nhúc nhích, nàng cảm giác được toàn bộ tay đều cứng đờ, theo thói quen tính giật giật ngón trỏ, cảm giác tê tê.
Chỉ là động tĩnh rất nhỏ, người đang oa ở cần cổ Tô Uyển bỗng nhiên bừng tỉnh như gặp phải ác mộng, đôi mắt bỗng nhiên mở, đáy mắt thế nhưng một mảnh thanh minh, người không biết căn bản không tin hắn vừa mới tỉnh ngủ. Tống Tử Hằng vô ý thức cùng Tô Uyển nhìn nhau một giây, nháy mắt từ trên người nàng văng ra, ngược lại nằm thẳng ở trên giường, thấy bên ngoài đã sáng rồi, theo bản năng muốn giơ tay đỡ trán, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn nắm chặt một bàn tay trắng mềm, xúc cảm tốt đến rối tinh rối mù, lòng bàn tay Tống Tử Hằng không khỏi nhẹ nhàng ma xát mu bàn tay Tô Uyển, nơi tiếp xúc giống như bị điện giật, cảm giác tê tê dại dại vẫn luôn từ ngón tay truyền tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bang-phu-quy/2189900/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.