Còn may Tô Uyển cũng không phải cái ái nhọc lòng, nghĩ ‘làm hết sức mình còn lại nghe mệnh trời’ thì tốt rồi, mà Đại Oa Nhị Oa cũng không phải hùng hài tử chân chính, bọn họ có khi bướng bỉnh chút, lại phi thường nghe lời, Tô Uyển kêu đọc sách liền đọc sách, phạt chép sách liền nghiêm túc chép, đứng tấn cũng không chút cẩu thả, Tô Uyển càng không nói nhiều cái gì, chỉ thả chậm tiến độ, thường thường kiểm tra những chữ bọn nó đã học cùng viết chính tả. Hiện giờ ngay cả Tam Nữu Tam Oa đều có thể đi theo chính thức học, chỉ cần không yêu cầu bọn nó viết chữ, miễn cưỡng cũng theo kịp tiến độ.
Trước trung thu một ngày, mấy người Tống lão cha kết thúc việc làm thuê ở trấn trên, lãnh mấy quan tiền, một đám gầy ốm mỏi mệt nhưng trên mặt đều tràn ngập ý cười.
Trung thu cùng ngày Tống Tử Hằng quả nhiên không trở về, Tống mẫu lại cũng cắt một cân thịt trở về, Tô Uyển thấy gọi là miếng mỡ cũng không sai biệt lắm, nàng sớm biết rằng nơi này đều coi thịt mỡ mới là thịt ngon, càng béo càng mỡ càng tốt. Miếng thịt mà Tống mẫu xách trở về cơ hồ nhìn không thấy bao nhiêu thịt nạc, nếu đun lên lấy mỡ để xào đồ ăn còn được, nhưng Tô Uyển chỉ nghe bà nói với Trương thị: “Thịt này ngươi liền trực tiếp xào đi, mọi người mệt mỏi một tháng, cũng bồi bổ một chút.”
Tô Uyển nghĩ nghĩ hỏi: “Nếu muốn bổ thân mình, nương sao không mua mấy cây xương trở về hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bang-phu-quy/2189894/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.