Ngu Hàn Giang bỗng nhớ tới một chuyện: "Phải rồi, có phải anh đã tiếp xúc với bài Tây vào mấy ngày trước khi xảy ra chuyện không may không?" Tiêu Lâu sửng sốt, anh nhớ lại cảnh cô em gái bắt anh chơi Đấu địa chủ đêm 30, nói: "Đợt Tết Âm lịch vừa rồi tôi có chơi mấy ván bài ở nhà." Thấy ánh mắt Ngu Hàn Giang như đang muốn nói "Quả nhiên", Tiêu Lâu không khỏi hoang mang, "Ý của anh là quy tắc lựa chọn người tiến vào thế giới thẻ bài này có liên quan tới bài Tây?" "Tôi chỉ đoán thôi." Ngu Hàn Giang nói, "Trước hôm gặp nạn một ngày, tôi tới nhà cậu chúc Tết, có đánh mấy ván bài. Ở đây nơi nào cũng toàn là bài Tây, có lẽ thật sự liên quan tới chuyện này." "Nếu như có liên quan tới bài Tây..." Tiêu Lâu sờ cằm, trầm ngâm nhìn về bức tường bài phía trước, "Rốt cuộc là sau khi chúng ta chơi bài, bị thế giới thẻ bài lựa chọn rồi mới bị gϊếŧ trong thế giới thật, hay là sau khi chúng ta chết rồi, vì có chơi bài nên mới được lựa chọn tới đây? Thứ tự trước và sau rất quan trọng."
"Ừ, nếu là giả thuyết đầu thì sức mạnh của thế giới thẻ bài thật sự vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nó có thể lựa chọn người chơi rồi bày ra những tai nạn bất ngờ để gϊếŧ chết người trong thế giới thực." Ngu Hàn Giang cau mày, khoanh tay suy tư, "Còn nếu là giả thuyết thứ hai thì có thể hiểu theo kiểu thế giới này là nơi linh hồn sẽ tới sau khi chết không? Chỉ có người nào chơi bài sau khi chết mới vào đây?" "Quá ít manh mối, chúng ta vẫn cần tìm những người khiêu chiến khác để chứng thực điều này." Tiêu Lâu tổng kết. "..." Át Nhép mặt không biểu cảm đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, hai người đã lâu không gặp, hẳn là đã không còn quan tâm đến sự tồn tại của người gác cửa là cậu ta nữa. "Dù nguyên tắc chọn người là gì đi nữa, thế giới này vẫn rất chân thực." Ngu Hàn Giang nói.
"Đây giống như một trò chơi khổng lồ vậy." Tiêu Lâu cẩn thận lựa chọn tính từ, nói, "Khi tôi ngồi trực thăng rời khỏi mật thất bài Bích thì thấy Thị trấn zombie có rất nhiều bản sao, giống như phụ bản trong game vậy. Bốn người gác cửa cũng có thể phân chia ra vô số bản thể, đi tới những không gian khác nhau để nói chuyện với người khiêu chiến, giống với NPC trong game đúng không?" "Tôi không phải NPC." Át Nhép chen lời. "..." Giọng nói phát ra đột ngột khiến cả hai giật mình, cùng quay đầu nhìn về phía cậu ta. "Tôi ở đây từ nãy đến giờ, hai người không thấy à?" Át Nhép nghi hoặc hỏi. "Khụ khụ." Tiêu Lâu thầm nghĩ, mải nói chuyện tập trung quá, vậy mà quên luôn cái người này. Anh nhìn về phía cậu trai mặt liệt, mỉm cười nói, "Phải rồi, chúng tôi có thể nghỉ ngơi bao lâu? Vất vả lắm mới vượt qua hết mật thất cấp D, chắc sẽ không bắt chúng tôi đi tiếp ngay lập tức chứ?"
"Thời gian nghỉ ngơi là 30 phút." Át Nhép nói, "Với từng đó thời gian, hai người có thể làm quen với nhau, cũng có thể bàn bạc tiếp theo sẽ đi phòng nào." "Nguyên tắc lựa chọn người chơi trong thế giới thẻ bài..." Tiêu Lâu còn chưa nói xong thì Át Nhép đã cắt ngang lời anh, "Đừng hỏi tôi, tôi sẽ không để lộ ra bất cứ thông tin gì cho anh đâu." "Được rồi." Tiêu Lâu gạt bỏ ý định moi tin từ người này. Vì không gian của hai người chập lại làm một nên sô-pha nghỉ ngơi cũng biến thành hai cái, ở giữa còn rất chu đáo đặt một chiếc bàn. Tiêu Lâu gật đầu với Ngu Hàn Giang, đi tới ngồi xuống sô-pha, Ngu Hàn Giang cũng đi theo. Trong 30 phút nghỉ ngơi, bọn họ có thể thả lỏng tinh thần, tiện thể trao đổi thông tin với nhau. Ngu Hàn Giang hỏi: "Anh lấy được thẻ bài gì trong những phòng trước?" Nếu đã tổ đội thì biết đồng đội có thẻ gì cũng là chuyện cần làm. Tiêu Lâu lấy bao đựng thẻ mở ra trên bàn, Ngu Hàn Giang cũng lấy bao của mình ra. Thẻ tình tiết Tang lễ hoa hồng, Dao gọt hoa quả, Nước hoa mùi hoa hồng là phần thưởng qua cửa phòng 2 Cơ; Virus zombie, Vắc-xin phòng bệnh đặc hiệu là phần thưởng sau khi vượt qua phòng 2 Bích, cả hai người đều có những tấm thẻ bài này. Ngu Hàn Giang không có được tấm thẻ "Giấy gấp origami" trong phòng 2 Rô, có điều hắn vẫn có được thẻ Sudoku. Hắn rất bất ngờ khi nhận ra Tiêu Lâu không có thẻ này: "Sudoku của anh đâu? Phòng này là phòng dễ nhất, tôi nhớ lúc đó anh còn phá luôn kỷ lục phòng 2 Rô mà, sao lại không có Sudoku?" Tiêu Lâu cười khổ: "Tôi dùng hết sạch ở Thị trấn zombie rồi." Ngu Hàn Giang: "..." Rốt cuộc anh đã trải qua những gì ở Thị trấn zombie vậy? Sudoku có thể khống chế chín lần vậy mà dùng sạch luôn? Tiêu Lâu thấy thẻ Sudoku của hắn chưa mất lần nào cũng rất bất ngờ: "Anh không dùng tấm thẻ này sao? Vậy anh vượt qua Thị trấn zombie kiểu gì, thậm chí còn phá kỷ lục luôn?" Ngu Hàn Giang hạ giọng giải thích: "Tôi tiện tay kiếm cái gậy dọc đường. Zombie hành động rất chậm, gõ bay đầu chúng nó là chết hết." Tiêu Lâu: "..." Tiêu Lâu thì điên cuồng dẫn quái, chạy trốn đến run cả hai chân, nghe Ngu đội nói mấy câu này xong quả thực không biết nên khóc hay nên cười. Xem ra Ngu Hàn Giang thật sự dùng bạo lực để vượt ải, không khác cái máy ủi là mấy. Ngu Hàn Giang thấy tấm thẻ "Đào Uyên Minh" trên bàn, nghi hoặc hỏi: "Tấm thẻ này triệu hồi được Đào Uyên Minh thật à?" "Đúng vậy." Tiêu Lâu chỉ vào hình vẽ nhân vật trên thẻ, nói, "Đào Uyên Minh gọi ra cũng giống như trong hình vậy, cứ 24 giờ ông ta có thể tìm ra một Đào Hoa Nguyên. Hiệu quả kỹ năng của Đào hoa nguyên ký rất mạnh, dịch chuyển không gian, có thể tránh được nguy hiểm trong những thời khắc quan trọng. Hiện tại thẻ đang ở cấp 3, tôi có thể đưa hai người vào. Có điều hôm nay tôi đã dùng thẻ này rồi nên một ngày nữa mới dùng lại được." "Có cơ hội thì đưa tôi vào xem với." Ngu Hàn Giang rất hứng thú cầm tấm thẻ Đào Uyên Minh lên đọc mô tả kỹ năng, sau đó hắn lại cầm hai lá Compa và Thủ lĩnh zombie lên, nói, "Compa được đấy chứ, có thể vẽ ra vũ khí bất cứ lúc nào... Còn Thủ lĩnh zombie này, là Lưu Tiểu Nguyên phải không?" "Là nó." Tiêu Lâu hỏi, "Ở lúc cuối nó có bảo anh mở cửa không?" "Có." "Vậy anh giải quyết thế nào?" "Nhận ra nó là zombie, tôi gϊếŧ chết nó thôi." Ngu Hàn Giang bình tĩnh nói. Tiêu Lâu: "..." Có lẽ Lưu Tiểu Nguyên còn chưa kịp hét lên gọi lũ zombie ra thì Ngu Hàn Giang đã vung gậy xử lý nó rồi. Bảo sao Ngu Hàn Giang có thể vượt ải hoàn hảo trong 15 phút, người này vượt ải theo kiểu bạo lực gặp một con gϊếŧ một con mà. Tiêu Lâu bất đắc dĩ đỡ trán – đây hẳn mới là cách vượt qua mật thất sinh tồn chính xác rồi! Ngu Hàn Giang chủ động đưa thẻ của mình cho Tiêu Lâu, nói: "Đây là thẻ S mà tôi rút được." Tiêu Lâu cầm lên đọc. Thẻ vũ khí: Ngân nguyệt Độ hiếm: S Mô tả: Nằm trong kho rút thăm trúng thưởng, sau khi vượt ải một cách hoàn hảo sẽ có xác suất đạt được cực thấp. Thông tin: Súng bắn tỉa, đường kính 5.5mm, nặng 4kg, ống ngắm có độ phóng đại tám lần, tầm bắn 500m, đạn bắn ra có đường kính giống đạn súng bộ binh*, băng đạn có mười viên. *7.62×54mmR là loại đạn súng trường phát triển bởi Đế quốc Nga và được giới thiệu như một loại đạn tiêu chuẩn vào năm 1891. Kỹ năng kèm theo: Nhắm bắn chuẩn xác Sau khi sử dụng kỹ năng sẽ có thể tập trung ngắm bắn một mục tiêu trong phạm vi ngay lập tức, khi bóp cò sẽ nhắm thẳng vào đầu đối phương, tạo hiệu quả một viên một mạng. Thời gian hồi kỹ năng là năm phút. Ghi chú: Kỹ năng của bài vũ khí đều là để cho những người không biết dùng súng, những cao thủ biết chơi súng có thể không cần quan tâm đến kỹ năng, tự nhắm tự bắn, không bị hạn chế bởi thời gian cooldown của kỹ năng. Sau khi hết đạn xin hãy tìm người bán vũ khí để mua bằng kim tệ. Hiện tại thẻ đang cấp 1. Mỗi khi tăng một cấp thì tầm bắn sẽ tăng thêm 100m, lên cấp cuối sẽ đạt 1500m. Đây là một khẩu súng bắn tỉa gọn gàng được sơn màu trắng bạc, thân súng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, trên đó có khắc một hình trăng non, vì vậy mới có tên "Ngân nguyệt". Sau khi vượt qua phòng 2 Cơ đầu tiên, Tiêu Lâu bốc được thẻ "Đào Uyên Minh", anh vẫn tưởng cái thế giới này quái đản lắm, những người khác chắc cũng sẽ rút được mấy cái thẻ triệu hồi kỳ quặc này – không ngờ vẫn có những tấm thẻ bài vũ khí chính chuyên. Thẻ vũ khí này sẽ chẳng có chút uy lực nào trong tay anh, anh chưa từng cầm súng, hoàn toàn không biết dùng. Nhưng ở trong tay Ngu đội thì chẳng khác nào hổ thêm cánh. Bản thân Ngu Hàn Giang là cảnh sát xịn, hẳn sẽ hiểu rất rõ về các loại súng ống. Có cây súng này, ám sát mục tiêu từ cự ly cực xa không một tiếng động, chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn trong những loại mật thất sinh tồn. Tiêu Lâu lấy một tấm thẻ S khác. Thẻ trang bị: Tật phong Độ hiếm: S Mô tả: Nằm trong kho rút thăm trúng thưởng, sau khi vượt ải một cách hoàn hảo sẽ có xác suất đạt được cực thấp. Đây là một đôi giày vô hình, có thể điều chỉnh kích thước tùy theo cỡ chân của người dùng, người khác không thể nhìn thấy khi đi vào chân, hơn nữa còn không bị mòn hỏng. Kỹ năng kèm theo: Tật phong trục nguyệt Sau khi sử dụng kỹ năng, tốc độ của người dùng sẽ tăng lên năm lần trong năm phút liên tục, thời gian cooldown là 30 phút. Hiện tại thẻ đang cấp 1. Mỗi khi tăng một cấp thì thời gian được gia tốc sẽ tăng thêm một phút, lên cấp cuối sẽ tăng đến 15 phút. Ghi chú: Nếu đánh không lại thì đi giày vào xong bỏ chạy cũng là một lựa chọn không tồi : ) Tiêu Lâu: "..." Hai tấm thẻ bài mà Ngu đội rút được là một khẩu súng và một đôi giày, cả hai đều rất hữu dụng. Nhất là đôi giày này, nếu trước đó Tiêu lâu rút ra được một đôi giày tăng tốc thì anh cũng không chạy trốn chật vật như vậy trong Thị trấn zombie. Dường như đọc ra được suy nghĩ của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang nói: "Cho anh tấm thẻ này." Tất nhiên Tiêu Lâu ngại không dám, lập tức từ chối: "Là bài anh rút được sao lại cho tôi một cách tùy tiện như thế?" Ngu Hàn Giang nói: "Vì anh cần nó hơn." Người đàn ông trực tiếp nhét tấm thẻ vào trong bao đựng bài của Tiêu Lâu, không cho anh cơ hội từ chối, nói: "Bình thường tôi vẫn thường xuyên huấn luyện trong đội, hơn nữa tôi cũng tốt nghiệp trường cảnh sát – nếu thật sự phải chạy thì không có mấy người chạy trốn nổi tôi." Ngu đội thường xuyên đối mặt với hung phạm, phạm nhân chạy trốn chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, nếu hắn không đuổi kịp thì sao có thể bắt được tội phạm đây? Chưa kể người này đã nhét cả thẻ vào bao đựng của mình, giờ cứ từ chối nữa thì cảm giác như thể bản thân rất cứng đầu. Tiêu Lâu đành phải nhận lấy tấm thẻ, mỉm cười nói: "Cảm ơn." Anh sắp xếp những tấm thẻ trên bàn theo thứ tự rồi hỏi: "Ngu đội có để ý thẻ nào của tôi trong số này không?" Ngu Hàn Giang đảo mắt qua mặt bàn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cho tôi Giấy gấp origami đi." Tiêu Lâu kinh ngạc nhìn hắn: "Anh còn biết chơi gấp giấy nữa à?" "Trước đây có từng chơi." Ngu Hàn Giang nói, "Biết gấp một vài loại xe, thuyền con, chưa biết chừng sau này có thể dùng được." "Thật tốt quá!" Tiêu Lâu chỉ biết gấp máy bay, có phóng to lên cũng chẳng chở người đi được. Hiện tại Ngu Hàn Giang lại biết chơi gấp giấy, vừa lúc có thể giao thẻ Giấy gấp origami cho hắn, vật vào tay đúng người. Hai người sửa sang lại những lá bài của mình một chút, tiện thể cũng làm quen với những đạo cụ trong tay đối phương. Đúng lúc này, Át Nhép bỗng nhắc nhở: "Còn năm phút nghỉ ngơi, hai vị, xin hãy chuẩn bị cho cửa ải tiếp theo." Thời gian trôi qua nhanh thật. Cũng may mà nửa tiếng nghỉ ngơi ngắn ngủi này cũng đủ giúp hai người khôi phục thể lực. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, cả hai cùng đứng dậy, sóng vai đi tới trước bức tường thẻ bài. Không gian cá nhân chập một, tường thẻ bài cũng chập làm một. Lúc này bức tường bài đã thay đổi một cách rất rõ ràng. Ở hàng dưới cùng, tất cả những lá 2 Cơ, 2 Rô, 2 Bích và 2 Nhép đều có dòng chữ "Đã vượt qua" màu xanh lá, bên cạnh còn có điểm đánh giá của hai người – Ngu Hàn Giang được cấp S trong hai phòng Cơ và Bích, cấp B trong phòng Rô. Tiêu Lâu thì được cấp S trong phòng Cơ và Rô, phòng Bích chỉ đạt cấp A. Hai người đều không được cho điểm trong mật thất bài Nhép. Phòng 2 Nhép là một trạm kiểm soát khiêu chiến, ghi lại trên bảng thành tích chỉ là lượng kim tệ cuối cùng của hai người. Tiêu Lâu giữ được một vạn kim tệ tiền vốn rồi dốc hết đi mua sách khế ước. Ngu Hàn Giang thắng được toàn bộ tiền trong ván thứ hai với số 6, mấy ván sau đó chỉ bỏ bài, kim tệ cuối cùng có được là 17,000. Ngu Hàn Giang thấy số liệu thống kê kim tệ trên tường, nghĩ ngợi một chút rồi đưa cho Tiêu Lâu toàn bộ 17 đồng kim tệ. Tiêu Lâu nghi hoặc: "Cho tôi làm gì?" Ngu Hàn Giang giải thích: "Nếu chúng ta bị ràng buộc bởi sách khế ước, phải vượt ải cùng nhau thì hẳn là sẽ phải tiêu tiền cùng nhau. Từ nay về sau anh quản lý sổ sách, tôi chẳng có khái niệm tiền nong gì, tiêu bao nhiêu chẳng bao giờ nhớ." ... Thế hóa ra, bình thường người này tiêu tiền không ghi lại à? Ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông không giống đang đùa, Tiêu Lâu đành nhận lấy kim tệ, mỉm cười nói: "Được rồi, tạm thời tôi sẽ bảo quản kim tệ, nếu anh muốn mua gì thì cứ trực tiếp nói với tôi." Anh cất 17 đồng kim tệ vào trong túi. Hiện tại hai người chỉ có chừng này tiền, chắc chắn phải ăn tiêu dè sẻn. Quay lại với bức tường bài mới nhận ra tám lá bài thuộc hai dãy bao gồm 3, 4 Cơ, 3, 4 Rô, 3, 4 Bích và 3, 4 Nhép đều chuyển sang trạng thái phát sáng với hàng chữ "Có thể chọn", trên bề mặt lá bài cũng hiện lên một chữ C thống nhất. Tiêu Lâu hỏi: "Tất cả những lá bài này đều là mật thất cấp C sao? Thiếu niên nói: "Đúng vậy, sau khi vượt qua hết cửa ải cấp D thì mật thất cấp C sẽ được mở khóa tự động, mỗi một chất trong phòng cấp C đều có hai lá, độ khó không khác nhau là mấy, hai người có thể thoải mái lựa chọn một trong số đó để tiến vào." Tiêu Lâu quay đầu nhìn về phía Ngu Hàn Giang: "Chúng ta vào phòng bài Cơ trước nhé?" Ngu Hàn Giang thẳng thắn gật đầu: "Được." – cảnh sát và pháp y, lần đầu phối hợp, còn chọn cái nào được nữa? Đương nhiên phải vào mật thất bài Cơ để tìm ra đáp án rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]