Chương trước
Chương sau
Anh dậy sớm vào sáng hôm sau, qua một đêm gần như không ngủ, bước xuống nhà bếp, bà bếp đang nướng thịt muối trên chảo với những ngón tay uyển chuyển như tung hứng còn cô hầu há hốc mồm mà nhìn. Bà bếp là gia nhân của cha anh từ khi anh có thể nhớ. Bà ta đã nấu món ăn như tung hứng cũng từ khi anh bắt đầu in kí ức vào đầu.

- Làm sao để quyến rũ một cô gái trẻ trong Ngày Tình nhân đây? - anh hỏi.

- Hãy ngồi xuống bàn như một quí ông thực sự đi - bà nói, giống như bà đã nói với anh bấy lâu nay - và tôi sẽ làm cho ngài một đĩa thịt xông khói với trứng. Nhưng không táy máy một ngón tay nào đấy nhé. Ngài không cần phải quyến rũ cô trinh nữ trẻ nào nữa cả. Ngài đã có vợ rồi.

- Làm sao ta có thể quyến rũ một cô vợ trẻ trong ngày Tình nhân? - Anh cười với bà và ngồi xuống. Vì sao thức ăn trong nhà bếp luôn có vẻ ngon lành hơn trong phòng ăn nhỉ?

- Ba trứng? Bà đang cố vỗ béo tôi à?

- Ngài phải tử tế với phu nhân, thế thôi. - Bà bếp nói - Chỉ với chuyện cô ấy luôn xuống đây mỗi ngày để xem thực đơn, chưa bao giờ táy máy bốc thử thức ăn của tôi, và luôn nói cám ơn khi tôi đưa cho phu nhân táo hay bánh tạc vừa nấu. Luôn ân cần dỗ dành cậu chủ James khi quấy khóc. Cậu rất giống ngài. Sau này rồi tôi cũng sẽ phải để mắt đến những quả táo và bánh khi cậu ấy đến gần thôi.

Người làm vườn đi vào nhà bếp. Một gia nhân lâu năm, ông ấy không nói gì khi thấy ông chủ ngồi trong nhà bếp miệng nhồm nhoàm bữa ăn sáng. Ông hơ bàn tay trước lò sưởi.

- Những cành hồng vừa hé nụ trong vườn, thưa ngài. - Ông ta cười.

Bá tước nói:

- Chúng rất thích hợp cho Lễ Tình nhân phải không, Jenkins?

- Là điều kỳ diệu. - Người làm vườn đáp - Tuyệt vời hơn cả kim cương, thưa ngài.

Morse, đứng ở cửa ra vào, uy nghiêm và chỉnh tề mặc dầu bây giờ còn rất sớm, có vẻ khó chịu khi thấy ông chủ đang dùng bữa không kiểu cách như thế. Nhưng ông ta không nói gì. Ông sẽ phiền trách nhà bếp sau, mặc dù ông biết họ đều là những gia nhân tốt nhất, ông nghĩ. Nhà bếp có những qui tắc riêng của bà.

- Chúng ta sẽ thảo luận về ngày Lễ Tình nhân. - Bá tước nói, đẩy người ra tới nhà bếp, anh nhón tay bỏ thêm ba lát thịt xông khói và hai miếng bánh mì nướng vào đó.

- Và cách làm sao tán tỉnh một người vợ trẻ trong dịp này.

- Âm nhạc, thưa ngài - Morse khẽ nói, khom người và trải một chiếc khăn trắng vào lòng ông chủ. Ông sẽ nhắc nhở bà bếp về điều này luôn.

- Gia đình Reverend Wiliams có một cháu trai làm trong giáo xứ. Anh ta là một tay vĩ cầm thành danh. Anh ta chơi cho nhóm Prince Rengent.

- Và cô Williams vẫn còn ở nhà chứ? - Bá tước hỏi - Cô ấy là một tay dương cầm xuất sắc.

Có lẽ còn hay hơn vợ anh, anh đóan vậy.

Người quản gia gật đầu:

- Họ chơi rất tuyệt. - Bà bếp nói - Họ chơi ở nhà thờ vào thứ bảy vừa qua. Cô Wiliams trên chiếc organ, đương nhiên rồi. Tiếng đàn anh ấy nghe không giống tiếng mèo gào, không hề đó. Tôi chưa hề nghe tiếng vĩ cầm nào trước đây mà không thấy giống tiếng mèo gào cả. Cả tiếng đàn của ngài nữa.

- Vâng - Bá tước đồng ý - Những bài học vĩ cầm của tôi đâu có kéo dài đâu, phải không? Dường như mọi người đều ngầm đồng ý là tôi không có tài cán gì trong bất cứ ngón đàn nào rồi.

- Thưa ngài, chúng tôi chỉ bàn tán dưới lầu thôi - bà bếp nói, trong khi Morse khựng lại và người làm vườn bật cười còn cô hầu há hốc.

- Âm nhạc. - Bá tước nói, tráng hết phần mỡ cuối cùng từ phần thịt xông khói với bánh mì - Và hoa hồng. Và ánh nến, và khiêu vũ. Tôi thích thế. Chuẩn bị nó đi nhé Morse?

- Một buổi tiệc ư? - Bà bếp hỏi, nhìn có vẻ báo động - Tôi không thể làm nó qua loa được. Chắc chắn sẽ không. Ngài muốn phục vụ gì?

- Một bữa tiệc dành cho hai người - Bá tước nói - Có lẽ cần chút lãng mạn hơn là bữa tiệc cho năm mươi người - Cô đồng ý chứ? - Anh nhìn thẳng vào cô hầu đang há hốc.

- Ôi vâng, thưa ngài - Cô nói, đỏ bừng mặt - Người đàn ông mà cô gái thấy đầu tiên trong ngày Lễ Tình nhân sẽ là chồng cô ta, thưa ngài - Cô ta thêm vào chả ăn nhập vào đâu cả. Cô lại nhún mình cúi chào lần nữa.

- Đó là nguyên nhân vì sao cô cứ trố mắt nhìn Roger trước khi gà kịp báo sáng phải không? - Jenkins vừa nói vừa cười lục cục - Và anh ta cũng trố mắt nhìn lại đó, phải không Sal?

Mặt Sal đã chuyển sang màu tía.

- Dọn dĩa mỡ đi- Bà bếp bảo cô ta - và lau sạch vụn bánh. Vài người có thể sở hữu một cái đĩa to bằng cái nhà mà vẫn còn những vụn bánh lấm tấm trên đó đấy. Phu nhân chúng ta đã có chồng. Mặc dù thỉnh thỏang vài người cũng tự hỏi có thật vậy không.

Bá tước đứng dậy:

- Chẳng có gì hại cả nếu làm tất cả mọi việc mà mọi người đã gợi ý. - Anh hỏi - Thường thì khi nào vợ tôi dậy?

- Phu nhân dậy sớm hơn tất cả mọi người - Bà bếp nói - và cho cậu James bú. Nhưng sau đó cô ấy quay trở lại giường. Jessie sẽ mang chocolate đến sớm. Là một điều xấu hổ khi một người đàn ông hỏi về điều như vậy về người vợ đã cưới hỏi của mình đấy.

- Nếu bà ngừng càu nhàu và đổ thêm chocolate vào tách cho tôi - Bá tước nói - Tôi sẽ thực hiện công việc của cô hầu cho phu nhân vào sáng nay.

Sal thở dài, người làm vườn cười lục cục, Morse cứng người lại và bà bếp rót thêm sữa. Bá tước cầm khay chocolate còn bốc khói của vợ lên và đi theo cầu thang dành cho gia nhân đến phòng nàng. Dường như thời gian quay lại thời xa xưa trong nhà bếp, có lẽ anh đã trải qua phần nhiều thời thơ ấu ở đây. Cha mẹ luôn quá bận rộn để chăm sóc anh, và nhũ mẫu là một sinh vật bất cẩn, người thích ngồi tán chuyện trong phòng quản gia hay bất cứ nơi nào của phòng trẻ. Anh yêu người nhũ mẫu của mình.

Nhưng giờ đây nó không giống ngày xưa nữa rồi. Hôm nay là Ngày Lễ tình nhân. Và anh đang chuẩn bị quyến rũ người phụ nữ anh đã tán tỉnh và hủy họai chính xác một năm trước rồi kết hôn sáu tuần lễ sau đó. Anh đang trên đường cố gắng xóa bỏ năm ký ức xấu xa kia. Và có lẽ là một nhiệm vụ nghe quá dễ nản lòng.

Chính chiếc nhẫn đã đánh thức nàng dậy. Hay đúng hơn là sự vắng mặt của nó khiến tay nàng lần tìm cho đến khi nhận ra nó không còn ở đó nữa. Nàng nhớ rằng đêm qua khi nàng thao thức cố gắng dỗ giấc ngủ. Cố hiểu cho được cái anh đã nói và đã làm. Cố làm ngơ chuyện anh đang ngủ trong phòng chính, cách phòng nàng chỉ một phòng thay đồ chung. Tuyệt vọng thừa nhận rằng nàng muốn anh. Nhu cầu của người đàn bà bắt đầu trỗi dậy nói rằng cơ thể nàng đã phục hồi hòan tòan sau thai nghén và sinh nở. Nàng biết rằng vài tuần nữa nàng sẽ hai mươi, rằng mùa xuân đang đến, rằng nàng sẽ phải học cách sống với cuộc đời không có người đàn ông trong đó.

Làm sao một người có thể học được điều này chứ? Niềm khao khát vẫn hiện hữu ở đó, câm lặng, không được thấu hiểu hòan tòan, bị chối bỏ, thậm chí còn trước cái đêm hóa trang ấy. Nhưng giờ nàng đã có một người đàn ông, mặc cho cái tình cảnh xấu xí của hòan cảnh, nàng biết điều cơ thể mình đang cần. Nàng biết rằng nàng sẽ không bao giờ được trải nghiệm lần nữa. Thật khó để chìm vào giấc ngủ khi biết anh đang ở phòng kế cạnh. Biết rằng anh là chồng nàng và là cha của James. Biết anh đã lấy lại nhẫn khỏi tay nàng và gọi đó là vật cản giữa hai người. Biết anh nói rằng nàng sẽ là tình nhân của anh vào ngày mai.

Và bây giờ, nàng nghĩ, xoắn lấy chiếc nhẫn không nằm ở đó, sự thiếu thốn chiếc nhẫn đã đánh thức nàng, hôm nay là ngày Lễ Tình nhân. Nàng không có nhẫn, không có hôn nhân, không có lý do gì để thức dậy và bị chòng ghẹo. Nàng ước sao mình có thể thức dậy và biết rằng anh đã ra đi lần nữa, lấy chiếc nhẫn của nàng theo. Vật tượng trưng duy nhất cho cuộc hôn nhân của hai người - ngọai trừ James. Nàng ước sao nàng có thể sống một mình với con nàng lần nữa giống như ba tháng vừa qua. Nàng đã tạo dựng cuộc sống mà con nàng là thế giới của mình. Nàng đã lấy tình mẫu tử làm lẽ sống cho cuộc đời.

Jessie đã vào phòng và để chocolate trên bàn, nàng biết thế và mở mắt. Có gì đó không bình thường chút nào. Mặc dù Jessie chưa bao giờ làm việc gì quá lỗ mãng như lay nàng dậy hay hét vào tai nàng, chị ấy vẫn thể hiện sự hiện diện của mình khá rõ ràng, quét phòng, mở rèm khá rõ tiếng. Sắp xếp mọi thứ cẩn thận những xô chậu và gương lược trên bàn trang điểm, hắng giọng, Jessie biết rằng nàng rất trân trọng buổi sáng, rằng nàng ghét bị ngủ quên, và thậm chí sau những đêm khi James quấy hơn và quyết định ăn bữa đêm vào những lúc đặc biệt hơn bình thường.

Nàng xoay lưng lại, duỗi thẳng chân, nâng cánh tay lên và ngáp thật to.

Và nhận ra ai đó đang đứng ở cửa sổ nhìn nàng. Rõ ràng không phải Jessie

- Oh - Nàng thốt lên.

- Chào buổi sáng - Anh nói.

Nàng không đội mũ ngủ, nàng nghĩ, thất kinh. Tóc nàng phải là một mớ cực kì lộn xộn. Thường là thế khi nàng ra khỏi giường vào buổi sáng. Anh đã đứng đó bao lâu rồi? Anh đang làm gì ở đây kia chứ? Nàng cảm giác một làn sóng phản bội nhói lên sâu trong dạ con. Nhưng anh không mặc chiếc áo ngủ hay áo khóac dài. Anh đã đi đôi giày bốt và quần âu và một chiếc áo khóac tối màu. Anh nhìn rất - tuyệt diệu. Một tay nàng bất giác chải lại tóc mình, nhưng nó cũng vô phương.

- Anh mang chocolate lên cho em - Anh nói - Nên uống khi còn nóng em ạ.

- Ồ - Nàng lại thốt lên nhìn vào cái tách. Nàng được khuyên nên ngồi dậy và uống nó à? Nàng đang mặc áo ngủ. Nó cũng rất đúng mực và không hở hang hơn những chiếc áo khác. Nhưng nó vẫn, là một chiếc áo ngủ. Nhận thức đánh mạnh vào nàng là thật nực cười khi nàng cảm thấy bối rối cho người chồng đã hơn một năm của mình nhìn thấy mình trong chiếc áo ngủ. Đặc biệt khi chỉ một năm trước đây, chính xác là một năm trước, anh đã làm điều đó với nàng và hai người đã có với nhau một đứa con.

- Đừng ngồi dậy- Anh nói, bước lại gần - Em đang bối rối khi có anh ở trong phòng. Đúng là anh không nên đến đây. Anh chỉ muốn chắc chắn anh là người đàn ông đầu tiên em nhìn thấy sáng nay thôi.

Nàng nhìn chằm anh, bất giác kéo chiếc vải giường lên cằm.

- Hôm nay là ngày tình nhân - anh giải thích - Có một tục lệ về người đàn ông đầu tiên gặp một người đàn bà trong ngày này, Sal đã kể cho anh.

- Sal? - Não nàng như bị táng mạnh, vì từ ngữ của anh gây nên - Sal, cô hầu bếp à?

- Cô ấy đã đến chuồng ngựa từ rất sớm - Anh nói - để chắc chắn Roger là người đàn ông đầu tiên cô ta thấy. Roger đã chấp nhận nó, có phải đó là anh chàng đẹp trai mới đến chuồng ngựa của anh phải không?

Nàng gật đầu, cảm thấy rất ngu ngốc. Anh đang muốn nói gì đây?

- Người đàn ông chưa vợ đầu tiên mà một cô gái nhìn thấy vào ngày Lễ Tình nhân sẽ là chồng cô ta - anh kết luận.

- Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi mà.

- Không - Anh đặt một ngón tay lên môi nàng. Ngón tay ấm áp và nam tính phảng phất mùi thịt xông khói.

- Không phải hôm nay. Hôm nay chúng ta là những người độc thân. Và việc anh đến phòng em là không phải phép. Hôm nay em là Tình nhân của anh. Anh sẽ giành lấy em bằng sự thật anh là người đàn ông đầu tiên em nhìn thấy hôm nay, không tính đến con trai chúng ta.

Nàng hiểu rồi. Dù chỉ một phần thôi. Nàng không biết anh có ý gì khi bảo nàng trở thành tình nhân của anh. Cũng giống như năm ngóai sao? Nàng không muốn giống năm ngóai. Vào lúc đó,nàng đã khiêu vũ và nép trong vòng tay một quí ông mang mặt nạ đen, áo chòang đen ấy. Nàng đã nghĩ đến một nơi riêng tư với anh là lãmg mạn. Nàng đã nghĩ làm tình thật lãmg mạn. Nhưng nàng đã nhìn nhận tất cả điều đó qua một lớp sương mù mịt của rượu. Sự thực không hề lãng mạn tí nào. Không một điều gì. Nó quá trần trụi. Nó phải gọi là trù quến đam mê ngay từ khi nàng dễ dãi dấn thân vào giây phút đầu tiên.

Nàng muốn lãng mạn. Thuần khiết, tuyệt vời, và lộng lẫy. Nhưng đã quá trễ để có thể lãng mạn với anh. Và quá trễ để nghĩ đến điều lãng mạn với bất kì người nào khác. Cuộc đời nàng sẽ như thế này mãi mãi mà không có âm hưởng lãng mạn. Và bây giờ anh định giả vờ rằng hai người chưa hề kết hôn. Anh đã tuyên bố nàng là tình nhân của anh trong sức mạnh của một tục lệ cũ mà anh đã dùng để tạo lên niềm tin tưởng. Và có lẽ - ồ, chỉ có lẽ thôi - anh không muốn lặp lại năm nay như năm trước. Có lẽ anh còn có ý định gì đó nữa. Một trò chơi nhiều lãng mạn hơn. Tim nàng khao khát, và nàng nhớ nàng đã yêu anh như thế nào, anh đã tràn ngập trong những giấc mơ của nàng ra sao trước khi nàng trở nên ghét anh đến như thế.

- Tình nhân của anh ư? - Nàng hỏi.

- Tình nhân của anh, Amy - Anh nói - Em muốn cùng ăn sáng với anh chứ? nửa tiếng nữa.

- Vâng - Nàng nói - Cám ơn anh.

Cảm thấy thật lạ khi nghe tên của mình phát ra từ môi anh.

- Mặc đồ cưỡi ngựa nhé - Anh nói - Em biết cưỡi ngựa chứ?

Anh không biết gì về nàng. Nàng thường cưỡi ngựa một giờ vào mỗi sáng và từ chối có tháp tùng đi theo, ngay cả khi người nài ngựa lo lắng chạy theo và hỏi nàng sẽ xoay sở thế nào nếu bị té nhào khi đang đi quá xa nhà đây.

- Vâng - nàng đáp lại.

- Nửa tiếng nữa, người yêu của anh - anh nói. Và đột nhiên nàng mừng là mình đang ngồi và không có chỗ nào để né cả. Anh cúi người xuống hôn nàng. Môi anh mạnh mẽ và mím chặt và vương mùi thịt xông khói. Anh đã ăn rồi. Anh sẽ dùng bữa sáng thứ hai với nàng. Hay có lẽ anh còn làm nàng bối rối khi ngồi nhìn nàng ăn. Anh kéo dài nụ hôn vài giây và nhấc đầu và cười với nàng. Đó là giây phút khi nàng đoan chắc chuyện nàng đã nghi ngờ khi đầu anh cúi xuống đến gần. Chân nàng sẽ không thể đỡ nổi cơ thể nếu nàng đang đứng trên nó.

- Vâng - nàng nói.

Anh đứng thẳng người và nhìn xuống nàng trong vài khỏanh khắc im lặng, nụ cười anh nhạt dần. Và rồi anh quay người và rời khỏi phòng. Amy nhắm mắt lại và chạm tay vào môi mình, nuốt mạnh cái cảm giác nghẹn tức nơi cổ. Và nàng sờ thấy dòng âm ấm của nứơc mắt mình.

Anh đã phạm sai lầm lớn rồi, anh tự rủa thầm, trong khi chờ nàng xuống, và tay anh vô thức chơi với cây nĩa. Nàng vẫn chưa sẵn sàng đón nhận sự lãng mạn của lễ tình nhân với anh trước mọi người. Anh nên cho phép nàng đến nhà Hester hay vui vẻ với các bạn nàng. Anh nên để nàng tránh xa khỏi anh, vào cái ngày kỉ niệm tệ hại này. Anh đã biến mình thành tên ngốc và rõ ràng đã phá hỏng ngày hôm nay trước khi nàng kịp rời khỏi giường. Chúa ơi, trông nàng thật mời gọi - ấm áp, đỏ bừng và nhàu nhĩ. Anh cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Không có đáp trả nào cả. Không hề. Chỉ một cái nhìn trống rỗng mà nàng đã đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình. Chỉ là những câu trả lời cụt ngủn. Ngay cả khi anh hôn nàng, môi nàng vẫn như thế, thụ động. Rất khác với lần cuối cùng anh hôn nàng, khi môi nàng áp vào anh hào hứng, miệng nàng mở ra bên dưới anh mời mọc, cơ thể gợi tình lẳng vào anh, và thân mình nóng bỏng bởi khao khát được chiếm hữu. Nàng đã say bí tỉ.

Làm cái quái gì mà anh nghĩ mình có thể quyến rũ nàng bây giờ chứ?

Anh có thể nhớ ánh nhìn khinh miệt khi nàng gọi anh đến vào buổi sáng hôm đó, anh vẫn nhớ buổi nói chuyện cùng cha nàng lần cuối. Cau mày và khinh miệt.

- Ngài không nợ tôi gì cả, thưa ngài - Nàng nói với vẻ mãnh liệt hơn cả sự thật. Anh đã nợ nàng tên của anh. Không ai trong vương quốc này sẽ từ chối như thế ngòai trừ nàng - Chắc chắn sẽ không có cụôc hôn nhân nào cả, tôi sẽ không lấy ngài.

Nàng đã nói thế với cha mẹ khi gặp họ mười phút sau đó. Nàng đã lên đường về miền quê trước khi trời tắt nắng.

Anh nhắm mắt lại. Và anh nhớ cái nhìn thù hận sắt lạnh lúc đón anh khi anh được gọi đến nhà cha nàng năm tuần sau đó, tự hỏi điều gì đang chờ đợi anh. Cả cha và mẹ nàng đều ngồi trong phòng nhưng người nói chuyện với anh là nàng. Nàng đứng trước lò sưởi, và quay lưng lại với nó.

- Nếu ngài có thể đưa lời cầu hôn lần nữa - nàng nói không chút rào đón - tôi sẽ đồng ý. Sẽ có một đứa trẻ ra đời.

Anh đã lặp lại lời cầu hôn trước những thính giả im lặng đó. Anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hơn thế trong cuộc đời. Nàng đã đồng ý. Nàng còn thêm vào một câu trước khi cha nàng kết thúc buổi hội thọai với sự thảo luận về buổi hôn lễ, cái phải thực hiện thật nhanh chóng.

- Tôi có thể chịu đựng sự khinh nhờn của xã hội - Nàng nói khá bình thản - Nhưng tôi không thể để cho con tôi sống cuộc đời của một đứa con hoang.

Và anh đang hy vọng một năm sau có thể biến người phụ nữ ấy thành tình nhân của anh, và quyến rũ nàng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.