Tĩnh Viễn Hầu phủ. Tô Đào không yên lòng chờ ở chính phòng. Vừa biết chuyện Đường thị gây nên, Lục Tễ liền ra ngoài, nàng ngăn cũng không ngăn được. Hiện tại trôi qua lâu rồi, Lục Tễ còn chưa về, nàng có chút lo lắng. Nàng ngồi trêи ghế, tự an ủi mình, trong lòng Lục Tễ biết rõ, sẽ không làm ra việc gì đáng ngại. Nghĩ như vậy, nàng mới đỡ khẩn trương hơn. Tuyết Liễu còn chưa trở lại bình thường, sắc mặt trắng bệch: "Phu nhân, lần này quả thật may mắn, nếu không hiện tại ngài đã..." Nàng là đại nha hoàn bên cạnh Tô Đào, nếu như Tô Đào gặp chuyện, nàng cũng coi như xong. Tô Đào nghe vậy thở dài. Trong lòng nàng sao không sợ, may mà Lục Tễ trở về. Nhắc tới việc này, nàng kỳ thật rất nghi hoặc, Đường thị phí công sức lớn như vậy để hạ dược tuyệt tự cho nàng, muốn nàng không sinh được hài tử, đến tột cùng là vì cái gì? Tô Đào nghĩ thế nào cũng không ra, Đường thị nói thế nào cũng là mẫu thân của Lục Tễ, lại có lòng dạ ác độc như thế? Chờ đã. Địa vị... Nàng mơ hồ minh bạch gì đó. Lúc ấy Lục Chinh vì muốn kế thừa tước vị, mới đem Lục Tễ ném vào trong tiểu viện chờ chết. Hiện tại Đường thị làm ra việc này, sẽ không phải cũng vì tước vị của Lục Tễ đi? Chẳng lẽ bà ta nghĩ Lục Tễ không có hài tử, tước vị này có thể rơi lên đầu Lục Chinh? Tô Đào nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy rất hoang đường. Đường thị dựa vào cái gì có thể cảm thấy, sau khi Lục Chinh làm ra chuyện như vậy, Lục Tễ còn có thể đem tước vị truyền cho hắn? Dựa vào tính của Lục Tễ, đây là chuyện không thể nào. Đường thị tột cùng là nghĩ cái quỷ gì vậy? Bà ta thực sự cho rằng, mình thay Lục Chinh nói hai câu, Lục Tễ thật sự sẽ đồng ý? Tô Đào cảm thấy đầu óc Đường thị đúng là khác hẳn với thường nhân, không biết lấy ở đâu ra tự tin đó! Tuy rằng hoang đường, nhưng nàng cảm thấy, Đường thị thật sự nghĩ như vậy. Nàng nhịn không được thở dài, những người này sao vậy a. Đang cảm khái, Tô Đào chợt nghe thấy tiếng bước chân. Là Lục Tễ về. Nàng vội đứng dậy: "Lục Tễ, chàng về rồi." Đường thị làm ra việc này, tất cả đều vì Lục Chinh, cũng không biết hiện tại trong lòng Lục Tễ có tư vị gì. Tô Đào không biết Lục Tễ vừa đi làm gì, cũng không biết nên hỏi thế nào. Hắn cầm tay nàng: "Nàng yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa." Những chuyện dơ bẩn của Đường thị cùng Lục Chinh kia, hắn không muốn nói với Tô Đào, sợ dơ tai nàng. Tô Đào thấy Lục Tễ còn rất lãnh đạm, cũng yên tâm, hẳn sẽ không làm ra sự tình khác người gì. Lục Tễ kéo Tô Đào ngồi lên ghế mĩ nhân, nhìn về phía Tuyết Liễu: "Dược sắc xong chưa?" Mới vừa rồi đổ chén kia đi, tự nhiên phải sắc một chén khác. Tuyết Liễu đáp: "Cũng không sai biệt lắm, nô tỳ lập tức đi nhìn xem." Đúng lúc, Tuyết Liễu vừa đến phòng thuốc, Vạn đại phu cũng đem dược sắc xong. Bây giờ Tuyết Liễu cùng Vạn đại phu rất cẩn thận, tròng mắt đều không rời một chút, tự mình đem dược bưng tới. Lục Tễ nhìn Tô Đào đem dược uống hết mới yên tâm. Lúc này canh giờ không còn sớm, hai người bắt đầu dùng bữa. Chờ dùng cơm xong lại đi tắm gội. Tô Đào vào tịnh thất, Lục Tễ mới phân phó Lương Nguyên: "Đem hạ nhân trong phủ tra lại từ trêи xuống dưới lần nữa cho ta." Lương Nguyên rùng mình: "Vâng." Chuyện như vậy lần sau ngàn vạn lần không thể xảy ra, tất nhiên phải tra kỹ một lần nữa. Nên đổi thì phải đổi. Lương Nguyên nghĩ nghĩ: "Hầu gia, bên Lục Chinh nên làm gì bây giờ?" Nghe được hai chữ "Lục Chinh", sắc mặt Lục Tễ lạnh nhạt thâm trầm. Hắn tựa lên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ trêи lưng ghế dựa. "Đừng kêu đại phu chữa cho hắn, cũng không được để hắn chết." Hắn muốn Lục Chinh vĩnh viễn thành người tàn tật, sau đó trở lại bên người Đường thị. Đây mới là trừng phạt chân chính đối với Đường thị. Lương Nguyên gật đầu: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý ngay." Giao phó xong, Lục Tễ lại trầm mặc chốc lát mới bắt đầu đi tắm gội. Chén thuốc hồi chiều có tác dụng an thần.Tô Đào tắm gội xong đã buồn ngủ không mở được mắt, nàng nguyên bản còn muốn hỏi Lục Tễ chút chuyện, nhưng hiện tại buồn ngủ đến nói không ra lời. Nằm dài trêи giường một thoáng liền ngủ say. Lúc Lục Tễ trở lại nhìn thấy một màn này. Tô Đào nhắm hai mắt, lông mi thon dài, khuôn mặt hồng nhuận, hơi thở nhẹ nhàng. Lục Tễ ngồi vào giường bên cạnh. Nhìn nàng ngủ say, hắn cảm thấy tim mình lúc này mới thật sự nhẹ nhàng. Hắn cầm đao giết người luôn cực kì chắc chắn, nhưng lúc này lại có chút run rẩy. May mắn, may mắn nàng không có việc gì. Bằng không hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra việc gì. "Niên Niên, về sau ta sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xuất hiện." Hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để bên người nàng xuất hiện nguy hiểm. Lục Tễ nằm trêи giường. Cả đêm hắn đều không ngủ được vẫn luôn nhìn Tô Đào. Như là sợ nàng đột nhiên biến mất. Tô Đào buổi tối ăn canh, lại uống không ít nước trà, nửa đêm có chút không nhịn được. Nàng mơ hồ mở mắt ra, muốn đi xuống, liền thấy Lục Tễ đang thức. Tô Đào bị hù nhảy dựng: "Phu quân, sao chàng còn chưa ngủ?" Lục Tễ đình trệ một chút: "Không có, chỉ là ta có chút khát, muốn xuống uống chút nước trà." "Còn nàng, sao lại tỉnh dậy, ngủ không được sao?" Tô Đào có chút xấu hổ: " Buổi tối thϊế͙p͙ uống hơi nhiều nước trà..." Lục Tễ đứng dậy: "Ừm; nàng đi đi." Chờ Tô Đào giải quyết xong, hai người lại nằm xuống lần nữa. Lần này, Lục Tễ rốt cuộc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]