Sau đó, Tô Đào lại luyện khoảng hai khắc (khoảng 30 phút) nữa, mới rời khỏi thư phòng. 
Lúc trở lại chính phòng, Tuyết Liễu vội vàng tiếp nhận khay trong tay Tô Đào: "Phu nhân, sao bây giờ người mới trở về?" 
Nếu chỉ đưa canh qua, sao lại lâu như vậy? Giống như đi nấu canh hơn. 
Tô Đào có hơi mệt, nàng nhẹ nhàng tựa vào gối mềm: "Có chút việc trì hoãn, Tuyết Liễu, ngươi mang cho ta một chén sữa bò lại đây." 
Lục Tễ là người nghiêm túc, làm việc lúc nào cũng cầu toàn. Nàng ở đó luyện chữ lâu như vậy, thật sự có hơi mệt chút. 
Xưa nay hắn ở cùng nàng vẫn luôn ôn hòa, rất ít khi có một mặt nghiêm túc như thế. 
Tuyết Liễu bưng sữa qua, nàng uống vài ngụm mới cảm thấy khí lực trở về. 
Bỏ chén qua một bên: "Ta hơi mệt, bây giờ nghỉ một lát, ngươi đợi một khắc nữa nhớ đến kêu ta." 
Nàng luyện chữ lâu như vậy, tay cũng có chút mỏi . 
Tuyết Liễu cúi đầu: "Vâng." 
. . . 
Sau khi Tô Đào rời đi, Lương Nguyên mới vào lại thư phòng. 
Lúc này hắn cẩn thận gõ cửa, đợi đến khi Lục Tễ đáp lại mới tiến vào. 
Lương Nguyên nghiêm túc bẩm báo sự tình Bắc Cảnh cho Lục Tễ, sau đó lại trình lên mấy cuốn sổ sách. 
Lục Tễ gật đầu: "Để xuống đi." 
Hiện tại còn sớm, từ giờ đến tối có thể đem đống này xử lý không sai biệt lắm. 
Lương Nguyên chuẩn bị lui ra, chẳng qua vừa ra đến cửa vẫn không nhịn được hỏi: "Hầu gia, vừa rồi ngài luôn giúp phu nhân luyện chữ?" 
Vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ty-ty-ga-cho-nhan-vat-phan-dien/1249940/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.