Tô Đào cười nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy trong phủ thanh tịnh lại rất nhiều." Tô Đào biết, thời đại này với hiện đại không giống nhau. Cổ đại rất coi trọng dòng tộc, nhất là Đại Chu luôn lấy hiếu để trị thiên hạ. Người ngoài lại không rõ tình huống bên trong. Ở trong mắt họ, chính Lục gia chăm sóc Lục Tễ lớn lên, Lục Tễ phải phụng dưỡng người của Lục gia, bằng không chính là bất hiếu. Tội bất hiếu này một khi đã bị chụp lên đầu, tiền đồ liền coi như xong . Năm đó gót chân Lục Tễ còn chưa đứng, làm mọi việc đầu phải cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn quyền cao chức trọng, không cần phải nhịn bọn họ nữa . Tô Đào biết, trong lòng Lục Tễ khẳng định cũng cao hứng. . . . Sự việc đám người Lục Đại Lang vừa dứt không lâu, Lục Chinh ra ngoài xử lý công vụ cũng về, hắn đã đến kinh thành, có lẽ đang về Tĩnh Viễn Hầu phủ. Lúc ấy Lục Chinh nghĩ, đợi hắn trở về là có thể kế thừa tước vị của Lục Tễ. Không ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn mấy ngày, kinh thành đã biến chuyển, Lục Tễ vậy mà có thể tỉnh lại! Hắn nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến Lục Tễ sẽ tỉnh lại. Dân chúng trong thành đều đang bàn tán chuyện Lục Tễ tỉnh lại. Chuyện Lục Tễ tỉnh quá mức khó tin, mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng người trong kinh thành vẫn trò chuyện không biết mệt. Lục Chinh nghe xong sắc mặt càng âm trầm. Hắn nhìn hướng Tĩnh Viễn Hầu phủ, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên không muốn hồi phủ đối mặt với hết thảy tiếp theo, chỉ muốn trốn tránh thật xa. Lục Chinh xoay người vào trà quán. Chu Toàn tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đi theo. Trong quán trà rất náo nhiệt, chưởng quầy rất nhanh mang trà ra cho Lục Chinh. Chẳng qua trà còn chưa kịp uống, Lục Chinh lại nghe một người bên cạnh nói về sự tình của Lục Tễ. Lục Tễ, Lục Tễ, khắp nơi đều là Lục Tễ! Lục Chinh tức giận đem chén trà bóp nát, máu trêи tay chảy xuống. Lúc trước hắn cho rằng núi cao ngăn cản hắn cuối cùng cũng ngã xuống. Nhưng Lục Tễ lại tỉnh dậy. Hắn cuối cùng luôn kém hơn Lục Tễ. Đời này chỉ có thể sống dưới bóng ma của hắn. Lục Chinh cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu, nếu biết trước hắn đã sớm hạ thủ thì làm gì có ngày hôm nay. Chỉ tiếc, không có nếu như. Hắn hối hận cũng đã muộn, đây chính là vận mệnh. Một bên Chu Toàn không nhịn được nói: "Đại nhân, ngài không cần lo lắng, có lão phu nhân ở đó, ngài nhất định không có chuyện gì." Có Đường thị cầu tình, Lục Tễ khẳng định sẽ lưu lại một mạng cho Lục Chinh. Cũng may có Đường thị, bằng không... Lục Chinh a một tiếng, cười chễ giễu, cũng chỉ lưu lại một mạng mà thôi. Hắn rất rõ ràng tính tình của vị huynh trưởng này, cho dù mẫu thân có thể giúp hắn lưu lại một mạng, nhưng hắn cũng phải trả giá chút đại giới để Lục Tễ nguôi giận mới xong. Trà cũng không uống, Lục Chinh trực tiếp trở về phủ. Hồi phủ, đầu tiên Lục Chinh về thư phòng viết sổ con từ quan, sau đó kêu Chu Toàn đưa vào cung. Cuối cùng là quỳ bên ngoài viện của Lục Tễ thỉnh tội. Lục Chinh nhìn đường lót đá xanh dưới gối, thật lâu sau, nhắm hai mắt lại. . . . Lục Chinh từ quan, việc này xem như xong. Tính tình hắn quật cường, đêm đó lập tức chuyển khỏi hầu phủ, Đường thị đương nhiên cùng Lục Chinh ra ngoài. Tô Đào sau khi biết việc này cẩn thận quan sát Lục Tễ nửa ngày, xác định Lục Tễ không có vì Đường thị mà khổ sở mới yên tâm. Trong phủ sau việc này cũng xem như triệt để yên bình.Từ giờ, Lục Tễ có thể chuyên tâm điều dưỡng thân thể. Chu thái y y thuật cao siêu, hơn nữa thân thể Lục Tễ có khả năng hồi phục rất tốt. Qua hơn hai mươi ngày, Lục Tễ khôi phục hoàn toàn . Nhiệm vụ của đám thái y hoàn thành, Chu thái y cũng trở về cung phụng mệnh. . . . Hoàng cung. Chu thái y tự mình nói chi tiết về tình trạng của Lục Tễ, sau đó nói Lục Tễ hiện tại đã hồi phục. "Hoàng thượng không cần lo lắng, hầu gia hiện tại đã hồi phục tốt " Chu thái y nói. Hoàng thượng cười nói: "Tĩnh Viễn Hầu là công thần của Đại Chu ta, có thể hoàn toàn khôi phục, chính là phúc của Đại Chu." Quần thần tất cả đều nhất nhất vui mừng. Bẩm báo xong sau, Chu thái y lui xuống. Trong cung chỉ còn lại hai người đế hậu. Anh nắng chiếu vào cung điện, vừa lúc chiếu vào người đế vương, làm người ta nhìn không rõ ánh mắt của hắn. Sau một lúc lâu, hoàng hậu đứng dậy: "Bệ hạ, Tĩnh Viễn Hầu tỉnh lại chính là đại hỉ sự, thần thϊế͙p͙ sẽ chuẩn bị yến hội trong trong cung để chúc mừng một chút." Nghe hoàng hậu nói, hoàng thượng mới hồi phục tinh thần: "Rất tốt, vẫn là hoàng hậu suy nghĩ chu đáo, nên mời Tĩnh Viễn Hầu vào cung ăn mừng." Thân là hoàng thượng, tất nhiên phải coi trọng thần tử. Hoàng thượng cúi xuống, sau đó nói: "Đúng rồi, trẫm nhớ Tĩnh Viễn Hầu lúc hôn mê có cưới một nương tử để xung hỉ, hiện tại xem ra nương tử này mang đến phúc vận không sai, nàng đem nàng ấy mời tiến cung luôn đi." Hoàng hậu tự nhiên hiểu được ý tứ hoàng thượng, nàng cúi người hành lễ: "Vâng, thần thϊế͙p͙ biết." . . . Thời điểm thái giám lại đây truyền chỉ, Lục Tễ đang cùng Tô Đào dùng bữa. Hắn bây giờ đã tốt, không cần dùng theo thực đơn của thái y đưa. Lục Tễ cùng Tô Đào lại là vợ chồng, đương nhiên phải dùng bữa chung một chỗ. Tràn đầy một bàn lớn đồ ăn, vừa gắp được mấy đũa, thái giám đã truyền chỉ tới đây . Bọn họ vừa muốn quỳ xuống, thái giám liền nói: "Hầu gia không cần quỳ, hoàng thượng đã nói, ngài bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn suy yếu, đứng một bên nghe là được." Có lời của thái giám, Lục Tễ cùng Tô Đào liền đứng ở trước bàn nghe ý chỉ. Tuyên xong, thái giám lại nói: "Hoàng thượng có lời, hầu gia là đại công thần của Đại Chu chúng ta, hiện tại thân thể tốt, chính là phúc của Đại Chu, người rất mong chờ ngày mai được gặp ngài." Lục Tễ nói: "Được hoàng thượng nhớ đến, thần tận lực khắc sâu trong tâm." Lục Tễ nói xong, thái giám tuyên chỉ lại nhìn về phía Tô Đào: "Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương cố ý vì phu nhân bố trí một tiểu yến, mời thêm một ít thiên kim phu nhân, còn nói phu nhân không cần câu lệ, chỉ là trò chuyện thường ngày." Tô Đào hành lễ: "Vâng, thần phụ đã biết ." Truyền xong ý chỉ, thái giám liền đi. Mày Tô Đào nhăn lại một chút. Ngày mai tiến cung dự tiệc không nói, nàng còn phải một mình đối mặt với một đám nữ quyến trong tiểu yến! Tô Đào có chút khẩn trương, ngày mai nàng với Lục Tễ phải tách ra . Lục Tễ vừa thấy liền biết Tô Đào đang lo lắng, hắn kéo Tô Đào ngồi xuống: "Nàng yên tâm, ngày mai cứ nói chuyện như bình thường, hoàng hậu sẽ không gây phiền toái cho nàng." Tô Đào giống như thanh tỉnh một chút. Đúng vây, hiện tại hoàng thượng và Lục Tễ vẫn chưa xé rách mặt với nhau, còn tuyên chỉ gọi Lục Tễ tiến cung dự tiệc, tỏ vẻ vô cùng coi trọng hắn, trong khoảng thời gian này sẽ không động thủ . Nghĩ như vậy, Tô Đào dần dần buông xuống lo lắng. Bất quá tuy như thế, bữa cơm này Tô Đào ăn cũng không có vị . Dùng cơm xong, Tuyết Liễu cùng đám nha hoàn liền bận rộn chuẩn bị. Tiến cung là chuyện lớn, mọi thứ đều phải cẩn thận, một chút qua loa cũng không được. Y phục, trang sức, đều phải chú ý . Cần phải dựa theo vai vế để ăn mặc, chỉ cần có một tia sai lầm, đều xem như thất lễ, đó chính là coi rẻ hoàng gia. Thấy Tuyết Liễu chuẩn bị qua lại, Tô Đào lại có chút khẩn trương. Nói cho cùng, ngày mai nàng phải đối mặt với một đám phụ nhân xa lạ, nàng thầm nghĩ ngày mai tuyệt đối không được mắc sai lầm. Buổi tối Tô Đào không ngủ đủ, hôm sau dưới mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt. Nha hoàn trang điểm giúp Tô Đào tô son phấn, lại búi tóc lên. Chờ hết thảy xong xuôi, Tô Đào lại đổi xiêm y. Dựa theo phẩm vị mệnh phụ phu nhân, hôm nay nàng mặc một thân xiêm y đỏ ửng. Này chính là nhan sắc chọn đồ, nếu để người bình thường mặc, khó tránh khỏi có chút già dặn, nhưng khi Tô Đào mặc, ngược lại làm nổi bật làn da tuyết trắng, xuân sắc vô song. Vừa mặc xong; Lục Tễ liền tiến vào. Lục Tễ vóc dáng cao lớn. Hôm nay hắn mặc kiện nha màu xanh, đứng ở nơi đó càng tuấn tú bức người. Lục Tễ hỏi Tô Đào: "Chuẩn bị xong rồi chứ?" Tô Đào đứng dậy: "Đều tốt, chúng ta đi thôi." Nhìn Tô Đào, ánh mắt Lục Tễ hơi chậm lại. Hắn biết Tô Đào vốn rất đẹp, nhưng hằng ngày Tô Đào cũng không ăn diện gì, ngay cả son phấn cũng không trang điểm qua. Hôm nay trang điểm, lại hiện ra dung mạo vô song. Da thịt tuyết trắng, mặt mày tinh xảo như họa, tóc đen khoác lên hai bên vai, xinh đẹp giống như chân nhân. Một lát sau, Lục Tễ mới hồi phục tinh thần: "Được; vậy chúng ta lên đường đi." Tô Đào gật đầu, sau đó cùng Lục Tễ đi ra ngoài. Sắc mặt nha hoàn hầu hạ trong phòng đều kinh diễm. Hầu gia cùng phu nhân đứng chung một chỗ, thật sự là xứng đôi, quả thực là một đôi trời đất tạo thành. Trách không được hầu gia sau khi tỉnh dậy lại sủng ái phu nhân như vậy. . . . Hoàng cung với Tĩnh Viễn Hầu phủ cách nhau không xa. Nhưng Lục Tễ là thần tử, dựa theo quy chế là ngồi xe ngựa đến . Lục Tễ cùng Tô Đào an vị trong một chiếc xe ngựa. Trâm cài theo bùi tóc Tô Đào nhẹ nhàng lay động, đôi nắt xinh đẹp của nàng khẽ chớp, nhìn liền biết có chút khẩn trương. Lục Tễ cầm tay Tô Đào, sau đó nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của nàng. Tô Đào giương mắt: "Hầu gia?" Lục Tễ: "Không cần lo lắng, hết thảy đã có ta." Không biết tại sao, nghe Lục Tễ nói, Tô Đào liền không còn lo lắng . Lục Tễ đã nói a, mặc kệ phát sinh cái gì, đều có hắn ở cạnh nàng. Nàng có cái gì phải sợ . Chỉ cần có Lục Tễ, nàng sẽ không lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]