Tô Đào ngẩn người. Nàng vội vã đứng lên "Chàng không sao chứ?" 
Sắc mặt Lục Tễ trắng bệch, khuôn mặt ẩn nhẫn đau đớn, môi mỏng không có chút huyết sắc nào. 
Tâm Tô Đào loạn hết lên : "Chàng cảm thấy thế nào?" 
Thân thể Lục Tễ vốn suy yếu, còn thay nàng đỡ một phát, không biết có nguy hiểm gì không? 
Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tễ dậy, sau đó nghe được thanh âm trầm thấp: "Không có việc gì, nàng không cần lo lắng." 
Tuy nói thế, nhưng Tô Đào sao có thể yên tâm, một mình nàng không đỡ nổi Lục Tễ, đành phải kêu nha hoàn vào phòng hỗ trợ. 
Tuyết Liễu cùng nha hoàn tiến vào nhìn thấy tình huống này hiển nhiên cũng hoảng sợ, như không dám nói gì, chỉ cúi đầu đỡ Lục Tễ lên giường. 
Tô Đào không an tâm, nàng phân phó Tuyết Liễu: "Tuyết Liễu, ngươi mau đi mời Chu thái y đến đây." 
Tuyết Liễu tuân lệnh: "Vâng", sau đó liền xoay người ra khỏi phòng. 
Lúc này Lục Tễ đã đỡ hơn, hắn nhìn khuôn mặt khẩn trương của Tô Đào nói: "Ta thật sự không có việc gì." 
Lời của Lục Tễ cũng không phải là giả, tuy Tô Đào ngã trêи người hắn nhưng thể trọng nàng nhẹ như vậy, căn bản không đáng ngại. 
Vừa rồi mặt hắn hiện chút đau đớn bởi vì chống tay xuống đất giảm xóc một chút, hiện tại dĩ nhiên không còn đau . 
Sắc mặt Tô Đào vẫn còn lo lắng: "Để thái y qua đây nhìn một chút đi." Như vậy nàng mới yên tâm. 
Tô Đào thật sự hối hận, nàng cậy mạnh cái gì chứ, một mình nàng sao có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ty-ty-ga-cho-nhan-vat-phan-dien/1249914/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.