Chương trước
Chương sau
- " Bang bang bang", tiếng đập cửa dữ dội không ngừng vang lên.

- "Vân Cảnh, con mẹ nó mày ra đây cho tao! "

- "Tiểu tử mày cũng thật sự to gan, dám cầm tiền của bọn tao rồi bỏ trốn, tao biết mày đang ở bên trong, mau ra đây cho tao!"

- "Mày đừng nghĩ đến việc trốn bên trong không lên tiếng thì không có việc gì, không có tiền thì bảo người nhà ra đây trả".

..................

Vân Cảnh mở to mắt, đập vào mắt cậu là một gian phòng cũ nát, mùi hôi thối, bẩn thỉu xông vào mũi. Cậu xoa xoa mi tâm, ký ức hỗn độn như thủy triều tràn vào trong đầu, đủ loại âm thanh ồn ào của tiếng nói chuyện tràn vào bên tai giống như có vô số người đứng bên cạnh không ngừng nói chuyện, có người là người cậu quen thuộc, có người chính là những người bên trong ký ức của cơ thể này.

Bên phải của cậu là một chiếc di động màn hình vẫn sáng, đang dừng lại ở một trang tiểu thuyết đang đọc dở.

Vân Cảnh híp mắt nhìn vào trang tiểu thuyết kia, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn, trong gương phản chiếu một gương mặt xa lạ.

Vân Cảnh sinh ra ở một thế giới tên là Thiên Hồng Đại Lục, thế giới đó chứa đựng vô số Linh khí, bất cứ ai sinh ra ở thế giới đó, chỉ cần đến tuổi trưởng thành thức tỉnh linh lực thì đều có thể tu luyện Linh khí trở thành Linh sư.

Vân Cảnh là vương gia của một tiểu quốc, từ nhỏ thiên tư thông minh, là thiên tài ngàn năm có một, nhưng vào năm 16 tuổi thân thể Vân Cảnh đột nhiên bị một linh hồn dị giới chiếm cứ, mà linh hồn dị giới kia tự xưng là "xuyên thư giả".

Vân Cảnh giờ mới hiểu được cậu chỉ là một nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, xuyên thư giả muốn chiếm lấy cơ thể của cậu để ôm đùi nhân vật chính mong muốn cùng nhân vật chính hưởng phú quý.

Phí mất mấy năm, Vân Cảnh cuối cùng cũng thoát khỏi xuyên thư giả cùng với bóng ma của nhân vật chính, nhưng không ngờ rằng cậu cùng yêu thú khế ước Mộng Ma rơi vào trong lỗ đen, một lần nữa tỉnh lại thì đã xuyên đến nơi này.

Cậu xuyên vào cơ thể của này khi mà linh hồn của cơ thể này đã chết cho nên thứ cậu đang chiếm giữ lúc này là một cơ thể vô chủ.

Tên của nguyên chủ cũng là Vân Cảnh, chỉ là Vân Cảnh ở thế giới của cậu chính là vương gia, tuy rằng từ nhỏ cha mẹ mất sớm, nhưng lại cực kỳ không chịu thua kém nên được dân chúng kỳ vọng rất cao mà nguyên chủ cùng cậu lại hòa toàn tương phản.

Từ nhỏ cha mẹ ly hôn, hắn bất mãn với xuất thân bình thường của mình, từ nhỏ đã cảm thấy chán ghét với hoàn cảnh hiện tại, bây giờ hắn mới qua học kỳ đầu năm cấp 3 không bao lâu, bởi vì thành tích mỗi lần đều đội sổ liền bị giáo viên thuyết phục thôi học, sau đó hắn liền tính toán bỏ học, gần nhất còn bị một đám lưu manh xúi giục đâm ra nghiện cờ bạc, cũng chính những người này đã cho hắn vay tiền.

Giờ này những người đang đạp của ở bên ngoài kia chính là những tên mấy ngày trước còn xưng huynh đệ với hắn.

Sắp xếp lại ký ức trong đầu, Vân Cảnh chậm rãi đứng lên cảm thụ linh khí của thế giới này.

Một lát sau, Vân Cảnh sắc mặt ngưng trọng mở mắt ra.

Thế giới này cũng có linh khí nhưng phân bổ lại hoàn toàn khác với Thiên Hồng Đại Lục.

Ở Thiên Hồng Đại Lục linh khí tràn ngập khắp nơi, người nào thực lực mạnh có thể hấp thu càng nhiều, mà nơi này linh khí tuy nồng đậm nhưng phần lớn là không tập trung ở cùng một chỗ, người bình thường không thể nào sử dụng được, gần đây nhất cậu cảm nhận được có một chỗ tập trung Linh khí chính là khoảng 2 cây số về hướng bắc.

Không có Linh khí, thực lực Vân Cảnh hoàn toàn không phát huy được, cậu cảm ứng được một chút tinh thần lực giữa mình cùng Mộng Ma, phát hiện mối liên hệ khế ước giữa mình và Mộng Ma đã trở nên rất yếu ớt do ảnh hưởng của Linh khí đặc thù. Vân Cảnh chỉ có thể mơ hồ cảm giác được Mộng Ma đang ở cùng một thế giới với mình nhưng cụ thể ở đâu thì không thể biết được.

Đúng lúc này ầm một tiếng, khóa trên cửa gỗ nới lỏng vài cái rồi rơi xuống đất, ngay sau đó, cửa gỗ bị mấy tên lưu manh bên ngoài đá bay.



Vân Cảnh quay đầu lại liền nhìn thấy mấy tên lưu manh tóc nhuộm đủ loại màu sắc, miệng ngậm điếu thuốc đứng trước cửa.

Vừa nhìn thấy Vân Cảnh, đám lưu manh đều cười lạnh một tiếng, hung hăng xông về phía Vân Cảnh.

- "Tiểu tử, mày còn dám trốn"

- "Nếu vừa rồi mày mở cửa, dập đầu nhận lỗi, tao còn có thể cân nhắc lưu lại cho mày một chút tôn nghiêm, nhưng hiện tại....... haha......."

- "Xem ra lão tử không lột da mày thì không được".

Tên cầm đầu vừa nói xong, mấy tên đàn em nhanh chóng vây quanh, nhanh chóng vọt tới trước mặt Vân Cảnh, giơ cao chân, dự định hung hăng đá vào người của cậu.

Vân Cảnh bình tĩnh quan sát động tác của mấy tên đó, vào thời khắc sắp chạm vào người, cậu chậm rãi hơi nghiêng người sang một bên, không những tránh được nắm đấm của tên lưu manh ngược lại còn khiến bọn họ bởi vì mất cân bằng mà ngã xuống đất.

- "Hứa ca, anh không sao chứ?"

Đám đàn em ở bên cạnh thấy vậy liền giật mình, vội bước lên đỡ tên đó dậy.

Hứa Ca ngã xuống trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, hít sâu mấy hơi, vừa định ra lệnh cho tiểu đệ của mình lại đánh Vân Cảnh, thì Vân Cảnh lúc này mới lên tiếng.

- "Anh thích đàn ông sao?", Vân Cảnh nhìn mặt tên cầm đầu nói.

Tên đại ca này rất gầy, hắn mặc áo ngắn tay và quần dài bó sát, Vân Cảnh vừa mới tới gần, liền chú ý tới trên mặt của tên này dính đầy phấn trắng.

Lúc trước vào thời điểm Vân Cảnh bị xuyên thư thư giả chiếm lấy cơ thể, xuyên thư giả đã bôi phấn thơm lên mặt dụ dỗ Nam Chủ, theo Vân Cảnh, đàn ông bình thường sao có thể trang điểm như vậy?, tên lưu manh này làm Vân Cảnh nghĩ tới xuyên thư giả, không khỏi liền hỏi ra như vậy.

Tuy rằng cậu bởi vì trọng sinh mà mất đi một thân tu vi, nhưng linh lực vẫn còn, lúc này cậu phát hiện trong cơ thể của mấy người ở đây đều có linh khí mỏng manh, yếu ớt lượn lờ quanh thân.

Mà giờ phút này, linh khí trong cơ thể tên lưu manh đang du tẩu đến nơi nào đó sau đó đình trệ lại, có thể thấy hắn bị thương, không phải vết thương mới mà do quanh năm suốt tháng tích lũy mà thành.

Nhận thức được điều này, Vân Cảnh vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn tên nói: "Sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, bụng hơi trướng, miệng khô, hơi thở hôi......"

Tên đại ca sửng sốt, mấy tên đàn em cũng ngơ ngẩn, bầu không khí vừa rồi còn nóng nảy bỗng chốc im bặt.

Vân Cảnh lại nhìn thêm vài giây: "Tình huống của anh rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị sẽ chuyển thành rò lỗ hậu môn, anh nên mau đi bệnh viện xem đi..."

- "Tao, mày đang nói hươu nói vượn cái gì đó!", tên đó lập tức phản ứng lại, mặt đỏ như máu, giận dữ chỉ vào Vân Cảnh, sau đó đem lửa giận phát tiết lên tên đàn em bên cạnh: "Con mẹ nó mày còn ngẩn ra làm gì, vào đánh nó! "

Tên đàn em miễn cưỡng lấy lại tinh thần, quay đầu ngơ ngác mà nhìn Vân Cảnh, chỉ cảm thấy Vân Cảnh hôm nay tựa hồ cùng Vân Cảnh ngày thường không giống nhau?

Vẫn là gương mặt kia nhưng biểu tình trên mặt tựa hồ thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đối mặt với nhiều người như vậy, cậu ta hoàn toàn không còn bộ dạng nhút nhát trước kia, nhìn kĩ sẽ phát hiện đôi mắt của cậu đen mà thâm sâu, đôi mắt nhìn chăm chú, phảng phất ánh sáng như không có cách nào xuyên qua, nhìn vào rất đáng sợ.

Nhớ lại từng chi tiết Hứa ca đánh Vân Cảnh lúc trước, dường như từ khi mở cửa, Vân Cảnh biểu hiện đã quá mức bình tĩnh rồi.

Này cũng quá là tà môn rồi, người thì vẫn là người kia, như thế nào lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi từ trong xương cốt như vậy.



Hứa ca thấy mấy tên đàn em đều như trúng tà, đồng dạng tất cả đều đứng ngây ngốc, phổi như sắp nổ tung, liền tùy tiện nhấc cái ghế bên cạnh hung tợn mà ném vào Vân Cảnh, thấy ghế không đập trúng cậu, còn chưa hết giận trực tiếp cầm con dao gọt trái cây xông lên.

Mấy tên đàn em thấy bộ dạng của Hứa ca, sợ lúc nữa sẽ đổ máu nên vội vàng ngăn cản nói: "Hứa ca, bình tĩnh, bình tĩnh! Anh đừng tính toán với tên tiểu tử này, không phải Triệu ca bảo phải bắt nó đến gặp cho anh ấy xem trước, nếu bây giờ xảy ra đánh nhau Triệu ca sẽ rất tức giận."

Không đề cập tới còn tốt, nhớ tới phải đem Vân cảnh đi gặp Triệu ca, Hứa ca càng thêm tức giận, hôm nay Vân Cảnh tà môn hắn cũng nhận ra, vạn nhất đem cậu cho Triệu ca, bị phía trên kia nhìn trúng rồi thay thế hắn thì phải làm sao.

Hứa ca cười lạnh một tiếng: "Không đưa nó đi nữa, tiểu tử này phải bồi thường tiền cho tao, hôm nay tao nhất định phải phế nó."

Con dao gọt trái cây dưới khúc xạ của ánh sáng, sáng đến chói mắt, Vân Cảnh thấy con dao gọt trái cây hướng về phía mặt mình, cậu có chút chần chừ.

Nếu tại Thiên Hồng Đại Lục có người dám giết cậu, Vân Cảnh sẽ không có khách khí mà lấy đi tính mạng của người đó, nhưng đây là thế giới hiện thực cùng Thiên Hồng Đại Lục khác nhau.

Căn cứ theo ký ức của cơ thể này, luật lệ của thế giới này nghiêm ngặt hơn Thiên Hồng Đại Lục rất nhiều, hôm nay đám lưu manh này lại gióng trống khua chiêng tới tìm cậu, người dân xung quanh đây đã sớm bị kinh động, nếu như toàn bộ bọn họ đều chết ở đây Vân Cảnh nhất định sẽ phải chịu phạt theo pháp luật ở nơi này.

Cậu tính cứ chịu đựng trước đã, bây giờ chỉ cần giáo huấn bọn họ một chút thôi là được.

Vân Cảnh thở dài, tiện tay vừa nhấc lên liền đánh trực tiếp đánh vào ngực Hứa ca.

Con dao gọt trái cây "đinh" một tiếng mà rơi trên mặt đất, thân thể Hứa ca từ từ ngã xuống, Vân Cảnh không khách khí hút đi hơn phân nửa linh lực trong cơ thể Hứa ca, một ít còn lại đủ để Hứa ca tiếp tục sống, chỉ là việc rò hậu môn, cậu sợ nó sẽ sớm phát tác.

Mấy tên đàn em nhìn Vân Cảnh nhẹ nhàng đánh bại Hứa ca thì tức khắc tỏ ra kinh hãi.

Vân Cảnh quay đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn bọn họ:" Tôi tổng cộng thiếu các người bao nhiêu tiền?"

Cậu và đám lưu manh nhìn nhau hồi lâu, hơn nửa ngày mới có người lên tiếng: "Không phải, không phải nợ bọn tôi mà là nợ Triệu ca... Hôm nay chúng tôi chỉ là giúp Triệu ca đến đây đòi tiền mà thôi, nếu cậu muốn tìm thì đi mà tìm Triệu ca".

"Triệu ca hiện đang ở đâu?".

"Tại khu mới ở bờ sông Tràng Khẩu. Triệu ca nói có một lô hàng mới đến khẳng định có thứ tốt hôm nay liền đi xem. "

"Tràng Khẩu? Hàng?" Vân Cảnh nhướng mày.

"Đổ thạch(*),Triệu ca đang đi đổ thạch." Tên đàn em thấy Ân Cảnh không rõ, lập thức nói đồng thời còn nói ra địa điểm của bờ sông Tràng khẩu.

(*) Đổ thạch: Cược: cá cược, Thạch: Đá, Nguyên thạch.

Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền, cho nên trong giới đổ thạch vẫn có 1 câu cửa miệng: "một đao thiên đường, một đao địa ngục"

Đổ thạch là một loại phương thức giao dịch ngọc (Phỉ Thúy) nguyên thạch độc đáo lưu hành ở vùng biên cảnh Myanmar, nó mang tính cá cược, đậm tính kích thích, cực kỳ mạo hiểm nhưng hấp dẫn ngọc thương (thương nhân buôn ngọc) khắp nơi tham dự, có thể nói là lâu thịnh không suy. Người mua nếu thạo nghề lại có nhãn lực đổ tốt, vận khí tốt, mua được hàng thượng phẩm, nháy mắt có thể thành nhà giàu mới nổi, triệu phú thậm chí là tỷ phú, ngược lại nếu thấy hàng chạy mất ngay trước mắt, số không tốt thì vốn gốc cũng mất hết, táng gia bại sản.

Vân Cảnh kinh ngạc phát hiện địa chỉ này trùng với địa điểm cậu cảm nhận được linh khí!

Vân Cảnh lập tức hào hứng: "Mau dẫn tôi đi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.