🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khích Sảnh mua cả một túi đồ ăn vặt to tướng, cô đưa cho Kha Tiêu cầm hộ. Kha Tiêu xem như đã hiểu được phần nào tính tình khá kỳ quái của Khích Sảnh. Anh ta không nói lời nào, vẻ mặt tươi cười cầm đồ rồi mở cửa xe giúp cô.

*

Đồn cảnh sát.

Khích Sảnh ngồi ngáp dài ngáp ngắn ăn bánh, gần nửa đêm rồi nên Khích Sảnh đã bắt đầu buồn ngủ. Biểu hiện rõ ràng là cô đang ngáp liên tục, chảy cả nước mắt ra ngoài. Si thấy vậy thì lặng lẽ bay lên, dùng cánh vỗ vỗ đầu cô vài cái như muốn an ủi.

Khích Sảnh chu mỏ, tỏ ý làm nũng với Si. Si thấy vậy thì bày ra thái độ ghét bỏ ngay lập tức, bay nhanh vào túi xách của cô nằm im giả chết. Khích Sảnh cố kiềm chế mong muốn cười to, nhưng hai vai vẫn run run, mặt đầy vui vẻ, cơn buồn ngủ cũng bay biến mất tăm.

Lúc này, Kha Tiêu bước đến: "Cô Sảnh, chúng ta có kết quả rồi."

Khích Sảnh nheo mắt: "Nạn nhân nữ không có thêm bất kỳ thương tích nào nữa đúng chứ? Hơn nữa, nếu suy đoán của tôi không sai thì tuy là những vết d.a.o trên n.g.ự.c và bụng của nạn nhân chảy rất nhiều máu, nhưng không hề đủ sâu hoặc đ.â.m trúng chỗ hiểm để có thể gây ra tử vong được."

Kha Tiêu bật ngón tay cái lên ngay lập tức, không sai chút nào cả, anh ta gật đầu lia lịa, bổ sung thêm: "Nạn nhân nam cũng vậy, một nhát d.a.o ở tim đó tuy sâu, nhưng nếu nói là dẫn đến tử vong thì không thể."

Khẽ xoa cằm, Kha Tiêu lại nói tiếp: "Nhưng kết quả khám nghiệm cho thấy, nạn nhân nam đã ngừng thở sau khi bị đâm, chứ không phải là do bị thiếu oxy vì mất m.á.u quá nhiều."

"Điều kỳ lạ là ở hiện trường không có dấu chân hay dấu vân tay của bất cứ một người nào khác. Kể cả trên hung khí gây án cũng chỉ có dấu vân tay của hai nạn nhân đó mà thôi."

Khích Sảnh chặc lưỡi: "Đến lúc rồi đấy."

Theo yêu cầu của Khích Sảnh, sân trước của đồn cảnh sát được bày một bàn cúng đầy đủ. Kha Tiêu lặng lẽ ra lệnh cho một đồng chí cảnh sát đi ra đóng cổng lớn lại.

Đồng thời, Kha Tiêu cũng điều một đồng chí cảnh sát khác ra ngoài trực, đề phòng có người báo án. Kha Tiêu làm vậy vì anh ta đang lo ngại, những người dân vãng lai bên ngoài sẽ thấy được rồi lan truyền ra tin đồn cảnh sát mê tín dị đoan.

Vì hiện tại đã gần nửa đêm mà vụ án này là vụ án gần đây nhất, cũng khó hiểu nhất. Nên hầu như các đồng chí cảnh sát còn ở trong đồn cảnh sát bây giờ đều tập trung hết lại đây, muốn xem xem thực lực của Khích Sảnh ra sao.

Khích Sảnh không hề bối rối vì có nhiều người vây quanh, cô uống một ngụm nước ép, đến cạnh Kha Tiêu lấy chiếc áo đồng phục của cảnh sát mà cô được Kha Tiêu cho mượn, mặc vào.

Không có nghi thức nào quan trọng nên Khích Sảnh cũng không nhất thiết phải mặc áo choàng của môn phái, nhưng nhất định phải mặc áo tay dài kín người hẳn hoi.

Có điều khi ra ngoài, không phải đi đến nơi trang nghiêm nào cả nên Khích Sảnh chỉ mặc một cái áo bra, phối với quần ống rộng được cắt xẻ hai bên, thế nên cô cần phải mượn một cái áo dài tay để khoác vào. Động đến nhang khói trên bàn cúng thì tối đa phải mặc áo tay dài kín đáo, không được hở hang



Cũng may, vì tính cẩn thận nên Khích Sảnh luôn mang theo bùa chú trên người khi đi ra ngoài, phòng trường hợp cần dùng đến. Nếu không, cô lại phải về nhà lấy.

Khích Sảnh đến bên bàn cúng, cô cầm nhúm tóc của nạn nhân nam đã được để sẵn trên bàn lên để làm phép, cô lạy bốn phương tám hướng rồi đốt trước một lá bùa ném lên không trung.

Khích Sảnh thắp nén nhang, cô lấy lá bùa trong túi xách ra rồi niệm một đoạn chú ngắn, bỗng lá bùa rực cháy, cô đưa tay ra nắm hết phần tro tàn lại trong tay sau đó ném vào cây nhang.

Khích Sảnh lấy hai đầu ngón tay ngắt đoạn nhang đang cháy dở, ném vào nhúm tóc đã được cô để sẵn trong một cái chén sành. Khích Sảnh chắp hai tay niệm chú: "Thiên linh linh, địa linh linh. Về!"

Bỗng nhúm tóc nổ bùm một cái, linh hồn của nạn nhân nam lập tức xuất hiện trong tình trạng không quần không áo, Khích Sảnh cũng thấy rõ được vẻ sung sướng chưa kịp thu hồi trên mặt của nạn nhân nam, bao gồm cả những vết đỏ đầy ái muội trên cổ.

Kha Tiêu kinh ngạc hô lên: "Chính là nạn nhân nam - Triệu Vỹ."

Những đồng chí cảnh sát trong đội điều tra đặc biệt đều thấy được hồn ma của Triệu Vỹ, hồn ma thật sự đã được gọi về rồi. Còn một số đồng chí cảnh sát khác thì chỉ cảm nhận được một trận gió lạnh vừa thổi đến, khiến họ không khỏi rùng mình.

Lúc này Khích Sảnh cũng ồ một tiếng, cô nhớ rồi, ban nãy Kha Tiêu đã đề cập đến nạn nhân nam tên là Trần Triệu Vỹ, hai mươi tám tuổi, nghề nghiệp luật sư. Còn nạn nhân nữ là Nhược Phùng, hai mươi hai tuổi, đang là một giáo viên dạy piano.

Triệu Vỹ đang mây mưa với người tình bé nhỏ của mình thì bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này, hắn khó chịu trừng mắt với Khích Sảnh: "Làm gì đấy? Là cô gọi tôi tới à?"

Thấy Khích Sảnh gật đầu một cái, Triệu Vỹ bĩu môi, khinh khỉnh liếc cô một cái: "Mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng tôi đã có người yêu rồi, cô đừng có mà làm phiền tôi nữa. Nếu không thì đừng trách sao tôi không khách khí với cô."

Khích Sảnh gật đầu lần nữa, đúng là luật sư, nói chuyện rất có bài bản. Chỉ là cô thật sự không biết, trong hàng ngũ luật sư ở thành phố Vĩ Long còn có kẻ ảo tưởng đến thế này, mạch suy nghĩ của hắn không thể phát triển bình thường như bao người được sao?

Khích Sảnh không đáp lời hắn ta mà vung tay ném một lá bùa vào người Triệu Vỹ, hắn ta lập tức kêu la đầy đau đớn. Ban đầu là chửi rủa, sau cùng là không thể chịu đựng được nữa mà liên tục van xin.

Khích Sảnh lại lấy thêm một lá bùa, ném thẳng vào người Triệu Vỹ. Dường như lá bùa này có công dụng khác, Triệu Vỹ không cảm thấy đau đớn nữa. Hắn ta ngước lên nhìn Khích Sảnh với ánh mắt dè chừng, xem ra người có thể gọi hồn hắn về đây thật sự không tầm thường, hẳn là có chút bản lĩnh đấy.

Khích Sảnh quay sang nhờ một đồng chí cảnh sát lấy giúp cô vài tờ giấy trắng, sau đó cô dùng giấy trắng gấp thành một bộ đồ rồi đốt cháy, trên thân thể của Triệu Vỹ lập tức xuất hiện một cái sarong, che kỹ phần thân dưới của hắn ta lại.

Khích Sảnh thong thả cắn thanh kẹo mới lấy ra, cô híp mắt nhìn hồn ma trước mặt: "Mặc vào đi, vừa xấu lại vừa nhỏ thì đừng khoe ra làm gì."

Những đồng chí cảnh sát xung quanh không khỏi bật cười khúc khích, mặt của Triệu Vỹ đỏ gay vì xấu hổ. Ngay lúc Triệu Vỹ định lên tiếng mắng chửi thì lại nghe Khích Sảnh mở lời: "Nói xem, người yêu của anh là ai? Không phải Nhược Phùng ư? Hai người yêu nhau đến mức g.i.ế.c nhau à? Chết rồi lại đi mây mưa với nhau ngay lập tức nữa cơ đấy?"



Những lời nói của Khích Sảnh khiến mặt mũi Triệu Vỹ trở nên khó coi trong nháy mắt, Khích Sảnh cũng không buông tha, cô nói tiếp: "Anh kích động tôi, tôi chịu đựng không được nên mới đ.â.m anh một nhát."

"Anh chưa c.h.ế.t nhưng hồn đã rời khỏi xác, sau đó người yêu của anh lại nhập vào rồi tát tôi một cú khiến tôi ngất xỉu, đợi tôi ngất xỉu còn đ.â.m tôi gần cả chục nhát, khiến cho tôi dù c.h.ế.t đi nhưng vẫn không biết mình đã chết, trên hết tôi vô cùng sợ hãi vì đã ra tay g.i.ế.c người vì tưởng bản thân làm hại người mình yêu."

Sắc mặt Triệu Vỹ u ám ngay tức thì, tại sao cô ta lại biết rõ mọi chuyện như vậy chứ? Triệu Vỹ thẹn quá hóa giận, hắn ta hét to: "Cô coi chừng đó, một thầy trừ ma nho nhỏ như cô cũng dám đối đầu với phái Trung Quyền sao?,"

Lời nói của Triệu Vỹ thành công khiến vẻ mặt của Khích Sảnh ảm đạm lại trong chốc lát. Dĩ nhiên là không phải vì hoảng sợ rồi.

Bấy giờ, dường như Khích Sảnh lại nghĩ ra điều gì khác, cô lập tức làm phép để gọi hồn của Nhược Phùng, có vẻ như cô đã bỏ lỡ một điểm quan trọng nào đó.

*

Biệt thự phía Nam, thành phố Vĩ Long.

Nhược Phùng vô cùng đau đớn, cô muốn hét lên để giải tỏa nỗi đau nhưng không thể, linh hồn của cô càng ngày càng trở nên trong suốt.

Yêu Kỳ quấn chặt lên người Tân Nghị hệt như một con rắn nước. Thân thể cô ta uốn éo, in từng dấu từng dấu ấn ái muội lên người Tân Nghị, trong miệng lại ngâm nga khe khẽ những âm thanh tràn không phù hợp cho người dưới mười tám tuổi.

Tân Nghị vỗ mạnh lên m.ô.n.g Yêu Kỳ và níu cô ta lại: "Yên nào, sư phụ còn việc chưa làm xong. Bé ngoan chờ sư phụ một lúc nhé, lát nữa sư phụ sẽ thưởng cho con. Lấp đầy thật đầy bên dưới của con, có chịu hay không?"

Yêu Kỳ cười ngả ngớn một tiếng, uốn éo thân thể rời khỏi căn phòng tối. Tân Nghị thấy Yêu Kỳ đã khuất bóng mới xoay người, nhanh chân đi về phía Nhược Phùng.

Tân Nghị làm phép thả Nhược Phùng ra khỏi lồng kính, hắn đi đến chiếc tủ to mở ngăn cuối cùng, lấy ra một chiếc lọ màu đen tuyền mở nắp rồi uống cạn. Sau đó, Tân Nghị tới cạnh Nhược Phùng, xé nát quần áo của cô ra rồi bắt đầu giở trò đồi bại.

Đúng lúc này thì thân thể của Nhược Phùng sáng lên, linh hồn của cô biến mất ngay lập tức. Tân Nghị thấy việc tốt của mình bị phá hoại giữa chừng thì tức giận vô cùng, gầm lên một tiếng rồi hung hăng đập phá đồ đạc.

*

Đồn cảnh sát.

Khích Sảnh làm phép xong thì ngước mặt lên, cô thấy quần áo Nhược Phùng te tua tơi tả hết cả, toàn thân run rẩy không ngừng, thần sắc vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Thậm chí trên mặt Nhược Phùng cũng đầy nước mắt, vẻ mặt Khích Sảnh lập tức trở nên sa sầm.

Khích Sảnh gấp cho Nhược Phùng một cái váy đơn giản, đốt cho cô rồi trầm giọng hỏi Nhược Phùng: "Lê Nhược Phùng, cô nói cho tôi nghe xem có chuyện gì xảy ra, chuyện gì đã khiến cô ra nông nổi này?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.