Khích Sảnh trợn tròn mắt nhìn hai nhóm ma bắt đầu tiến hành giao dịch với nhau, đúng lúc này thì Khích Sảnh cũng không chần chừ, lập tức hô to, đồng thời đưa la bàn cổ đã cầm sẵn ở tay phải lên: "Tất cả đứng yên."
Đương nhiên hai nhóm ma sẽ không đứng yên, nhưng ngay lúc chúng định chống trả rồi chạy trốn thì bị một luồng ánh sáng vàng rực rỡ, nóng bỏng vô cùng chiếu vào, toàn thân đám ma đau rát đến nỗi không thể nói thêm dù là một lời, chỉ biết la hét để bày tỏ sự đau đớn ra bên ngoài.
Khích Sảnh chớp chớp mắt, xem ra không có con ác ma nào cả. Vì tạm thời cô chưa biết được đối phương dùng loại bùa chú nào để áp chế hồn ma nên đành phải lấy một tấm lưới màu đỏ ra, niệm chú rồi ném về đám ma.
Tấm lưới màu đỏ nhanh chóng biến hóa trở nên rộng lớn hơn rất nhiều theo tiếng niệm chú của Khích Sảnh, nó bay đến, bao trùm lên đám hồn ma đang la hét.
Lúc đó, Khích Sảnh cũng thu la bàn cổ lại, cất vào túi vải. Kha Tiêu nhìn một loạt động tác nhuần nhuyễn của Khích Sảnh thì ngạc nhiên đến nỗi ngây người, nếu đây không phải là phong thái của một cao thủ thì còn thế nào mới có thể gọi là cao thủ nữa đây?
Kha Tiêu đang cố kìm nén bản thân để không thốt lên hai tiếng sư phụ, anh thật sự rất muốn bái sư đó, ngay cả sư phục của anh còn chưa thể hành động lưu loát lại đẹp mắt mà còn phát huy được hiệu quả kinh người đến như vậy.
Kha Tiêu nhìn chằm chằm đám ma đang bị nhốt trong lưới rồi quay sang nhìn gương mặt vô cùng bình tĩnh của Khích Sảnh, ngay lúc Kha Tiêu đang định lên tiếng để đặt câu hỏi thì đã nghe Khích Sảnh cất giọng lên trước: "Thứ nhất, nếu các ngươi có nỗi khổ thì hãy mau khai báo, sớm thành khẩn thì sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật, à nhầm, của Địa phủ. Thứ hai, nếu các ngươi thông đồng với phần tử phạm pháp để buôn bán hàng cấm, không chịu khai báo thì sẽ hồn phi phách tán ngay tại nơi này."
Lúc này, sáu con ma không khỏi nhìn nhau giống như là đang âm thầm hỏi ý, trong đó, có một con ma nữ lên tiếng đầu tiên: "Thưa thầy, con thấy thầy là một người có thực lực cao cường nên con cũng không dám giấu giếm điều gì cả, con chỉ xin thầy cứu giúp dùm con."
Năm con ma còn lại nghe thấy có ma đầu tiên mở màn thì cũng không còn kiêng dè gì nữa, nhao nhao van xin, cầu khẩn. Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Được rồi, trật tự đi. Nếu các ngươi chịu thành khẩn khai báo thì đương nhiên, tôi sẽ không bỏ mặc để bọn người xấu có cơ hội lợi dụng thêm nữa, nên không cần lo lắng."
Khích Sảnh lấy một cái hũ tròn vo, to cỡ lòng bàn tay ra, cô thu chiếc lưới màu đỏ lại rồi nói với đám ma: "Các ngươi chịu khó chen chúc một lát."
Không đợi Khích Sảnh niệm chú, đám ma vô cùng tự giác chui vào hũ, Khích Sảnh hài lòng mỉm cười, vươn ngón tay vỗ nhè nhẹ vào thân bình. Rồi cô xoay người sang chỉ vào hai vali nhỏ, một chiếc chứa tiền còn chiếc còn lại thì chứa ma túy: "Anh gọi người đang mai phục bên ngoài vào đây đi, vật chứng đang ở ngay trước mặt. Bây giờ trở về đồn, anh gọi người chuẩn bị sáu căn phòng riêng biệt đi, để tôi thẩm vấn, lấy lời khai."
Kha Tiêu bị ngơ mất hai ba giây vì thái độ làm việc nhanh gọn, chuyên nghiệp của Khích Sảnh, sau đó anh mới định hình lại được, nhanh chóng làm theo lời Khích Sảnh vừa nói, nhưng ở trong lòng, Kha Tiêu lại không nhịn được có chút hoang mang.
Tuy Kha Tiêu còn trẻ, dù vậy thì cũng đã có kinh nghiệm vài năm ở trong ngành, nhất là ở cương vị đội trưởng này nên ít nhiều cũng có thói quen sắp xếp mọi việc một cách nhanh chóng và ra lệnh, chỉ huy mọi người. Thế mà bây giờ anh lại được một gái trẻ đẹp ngoài ngành chỉ huy, cảm giác này đúng là có chút vi diệu thật đấy.
Về đến đồn cảnh sát, Khích Sảnh cũng không thả đám ma ra ngay mà trước tiên, cô đi đến từng căn phòng đã được chuẩn bị trước, yêu cầu tháo dỡ tất cả các camera và trấn sẵn một lá bùa ở bên trong, đề phòng đám ma đó không thành thật, muốn nhân cơ hội này để tẩu thoát hoặc muốn nghe lén lời khai của nhau.
Về phần tháo dỡ camera thì cần được cấp trên phê duyệt nên một đồng chí cảnh sát đã đi mời Trung đoàn trưởng - trưởng công an thành phố Vi đến, đồng chí cảnh sát đó cũng nói cho Khích Sảnh biết rằng Trung đoàn trưởng đã đến đồn từ trước, nhằm muốn chờ đợi kết quả của cuộc hành động lần này.
Khích Sảnh gật đầu, tỏ ý cô không có ý kiến thêm về vấn đề này rồi ngồi đại trong một căn phòng thẩm vấn bất kỳ ăn trái cây. Lúc Viễn Khanh bước vào phòng liền thấy Khích Sảnh đang ăn một quả mãng cầu, trên bàn có một túi nylon dùng để đựng rác như vỏ và hạt, kế bên là một gói khăn giấy ướt, có lẽ dùng để lau tay và bên cạnh nữa là chiếc điện thoại đang được mở chương trình truyện cổ tích Đại Việt.
Tạm thời Viễn Khanh đã quên mất mình định nói gì, chỉ biết nhìn thẳng vào Khích Sảnh bằng gương mặt vô cảm, không phải anh không có cảm xúc, chỉ là Viễn Khanh thuộc kiểu người không thể biểu hiện cảm xúc quá nhiều ở trên mặt, đây cũng là một loại bệnh lý bị biến tướng từ bệnh liệt cơ mặt, nhưng bác sĩ riêng của gia đình anh đã nói nó sẽ không ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của cơ thể, nên Viễn Khanh cũng không quan tâm đến nó nữa.
Lúc này, Khích Sảnh cũng nghe tiếng bước chân có quy luật và vô cùng khẽ khàng, nếu không phải do tai của cô thính thì chắc chắn sẽ không biết được là có người đến.
Khích Sảnh không kiềm chế được nước ực một ngụm nước bọt, chủ nhân của tiếng bước chân đặc biệt cũng không phải là một người tầm thường, quá đẹp trai rồi.
Khích Sảnh dời tầm nhìn khỏi gương mặt đẹp như tranh vẽ của Viễn Khanh, liếc mắt xuống bờ vai rộng rồi xuống đến cặp m.ô.n.g căng tròn trong chiếc quần tây đã được ủi thẳng thớm. Dáng người của anh khoảng chừng một mét tám, trông cao ngất với đôi chân dài tăm tắp.
"Xin chào anh chàng đẹp trai, anh vẫn còn độc thân chứ?"
"Tôi vẫn còn độc thân."
Khích Sảnh khẽ mỉm cười quyến rũ, nuốt những miếng mãng cầu cuối cùng trong miệng xuống, nhưng cô lại không lau tay sạch sẽ ngay lập tức mà đưa ngón tay lên miệng, sau đó mút từng ngón một, ánh mắt long lanh như biết nói cùng với biểu cảm mời gọi khiến người nhìn không nhịn được phải đỏ mặt.
Nhìn gương mặt vô cảm của Viễn Khanh, Khích Sảnh chu môi, lấy khăn giấy ướt lau sạch hai tay: "Vẻ mặt của anh là sao vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi rất xấu xí à? Hay không đủ quyến rũ, huh? Thôi, không vui, không đùa nữa, vào việc chính đi. Tôi muốn tháo dỡ tất cả camera trong các phòng thẩm vấn ra."
Trong lòng Viễn Khanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay lên vờ như chỉnh lại cổ áo nhưng thực ra là đang khẽ vuốt nhẹ tay lên lồng ngực, anh muốn an ủi trái tim đang nhảy nhót loạn xạ của mình: "Cô có thể cho tôi một lý do được không?"
Khích Sảnh nhướng mày, giở giọng đanh đá: "Thế nào? Chẳng lẽ cảnh sát các người có thể nhìn thấy ma à mà cần phải quay lại? Nếu đã không nhìn thấy, khi ấy chẳng phải tôi sẽ giống như một con điên, cứ đi luân phiên hết sáu căn phòng thẩm vấn khác nhau, rồi nói chuyện một mình hay sao?"
Thực ra những gì Khích Sảnh nói không hề sai, ban đầu Võ Hậu cũng nghĩ như vậy. Nếu Khích Sảnh mang hồn ma về đồn để thẩm vấn thì cần phải gỡ hết camera đi, cảnh sát bọn họ chỉ cần lời khai, có manh mối để phá án mà thôi. Ai thấy được ma chứ? Ai tin là ma sẽ bị thẩm vấn chứ? Và nếu ra tòa, ai sẽ chấp nhận cho ma làm chứng chứ?
Có điều vì quá bận bịu nên Võ Hậu chưa kịp truyền đạt xuống, do đó mới xảy ra tình hình hiện tại. Nhưng sau khi nghe Khích Sảnh nói thì Viễn Khanh cũng nhận biết được cô gái này nói không hề sai.
Chỉ là ra sao bọn họ cũng là cảnh sát, dù yêu cầu của Khích Sảnh có hợp lý nhường nào đi chăng nữa thì cũng phải đưa ra một lý do, sau đó bọn họ mới có thể đáp ứng yêu cầu của cô được, đây cũng chỉ là một trình tự ngầm nhằm muốn giữ phong thái của cảnh sát đối với người dân mà thôi.
Viễn Khanh gật đầu: "Được, tôi chấp thuận yêu cầu của cô."
Mắt thấy Viễn Khanh mở cửa định bước đi, Khích Sảnh mím môi, cảm thấy vô cùng không cam lòng, cô bèn rút từ túi áo của mình ra một cái danh thiếp.
Khích Sảnh đi đến bên cạnh Viễn Khanh, đưa tay nhét danh thiếp vào túi áo của anh, cô còn cố tình ghé sát vào tai của Viễn Khanh mà nói: "Đây là danh thiếp của em, anh đẹp trai à, khi nào nhớ đến em thì hãy gọi ngay cho em nhé."
Viễn Khanh không nhìn lại, cũng không hề đáp lời của Khích Sảnh, mở cửa ra thì liền đi thẳng. Cô gái đó là gì chứ? Thầy trừ ma do cấp trên mời về ư? Đối với một người không có quá nhiều kinh nghiệm trong tình trường như Viễn Khanh thì anh cảm thấy Khích Sảnh giống một cô hồ ly thì đúng hơn.
Ăn mặc thì gợi cảm, cả người còn toát ra sự quyến rũ vô cùng. Viễn Khanh đi nhanh về phía xe, anh phải về nhà tắm một chút, cả người anh giống như đang có một ngọn lửa đang nhảy nhót ở bên trong vậy.
Khích Sảnh hếch mũi, nhăn mặt, vẻ mặt có chút cau có. Cái tên đó có bị bệnh gì không vậy? Hay là do cô thật sự không đủ sức hấp dẫn với anh ta ư? Người đàn ông đó quả thật là một cực phẩm đấy, ngoại hình thì mười trên mười là khỏi miễn bàn, quan trọng là khí chất và hành động.
Bước chân có quy luật, nhẹ nhàng như mèo thế kia chắc chắn đã trải qua không ít đợt tập huấn, quần áo trên người còn vô cùng sạch sẽ, tinh tế. Tóc tai không bóng bẩy nhưng lại gọn gàng, nam tính, khí chất trầm ổn, cả người tỏ ra hơi thở cấm dục.
Toàn thân của người đàn ông đó, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô. Khích Sảnh dám mạnh dạn đoán, bên trong chiếc áo sơ mi mỏng đó chính là một chiếc bụng sáu múi mạnh mẽ.
Sau khi camera đã được dọn sạch sẽ, Khích Sảnh liền đè nén tâm tình cá nhân lại, bắt đầu phân phòng và lấy lời khai của đám ma. Đến khi thẩm vấn xong sáu ma thì gương mặt của Khích Sảnh liền có biểu cảm khá trầm trọng, Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, dặn dò đám ma đợi cô ở đây một chút.
Khích Sảnh đi vào một căn phòng kín, xác định không có ai hay bất kỳ công cụ ghi, quay, chụp nào thì cô mới lấy điện thoại ra gọi trực tiếp cho Võ Hậu. Nhạc chờ vang lên đến lần thứ năm thì Võ Hậu lập tức bắt máy, Khích Sảnh cũng không đợi Võ Hậu mở miệng chào hỏi mình, nhanh chóng nói thẳng: “Bác Hậu à, tổ chức buôn ma túy này không đơn thuần chỉ là buôn lậu mà còn có liên quan đến việc phản quốc, bán nước nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]