Phòng khách.
Dì Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y Khích Sảnh, gương mặt hiện lên vẻ thương tiếc: "Sảnh à, thực ra con không cần phải vất vả như vậy. Dì có thể tăng ca nhiều hơn, nhà chúng ta sẽ đỡ hơn hiện tại mà."
Khích Sảnh đảo tay, nắm trọn lấy đôi bàn tay chai sạn của dì Vân, cười nhẹ: "Dì à, dì đừng như vậy nữa. Con cũng không còn nhỏ nhặt gì. Nhà chúng ta thế nào con biết rất rõ, con cũng không làm việc gì quá sức. Chỉ là hơi vất vả hơn bình thường một chút. Sau này con ra đời, cũng phải tự bươn chải, dì cũng đâu thể nuôi con cả đời được. Bây giờ xem như là con ra đời sớm, sau này có khi còn đỡ cực nhọc."
Lúc này đôi mắt dì Vân đỏ hoe, đứa nhỏ này sao lại hiểu chuyện như thế chứ?
Từ lúc mới học cấp một, Khích Sảnh đã phải chịu cảnh mồ côi mồ cút, chị gái và anh rể của bà đã qua đời vì một vụ tai nạn xe.
Dù được bà nhận nuôi nhưng Khích Sảnh đã trưởng thành sớm hơn những đứa nhỏ khác rất nhiều, từ nhỏ đến lớn con bé luôn nhường nhịn con trai của bà, cũng chưa bao giờ để bà phải lo lắng bất cứ điều gì về con bé, trong lòng bà thật sự rất khó chịu.
Không phải dì Vân không thương Khích Sảnh, nhưng bà có lòng mà không có sức, dù rất muốn nhưng cũng không thể làm gì hơn vì hoàn cảnh gia đình bà vốn đã không mấy khá giả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-tru-ma-la-con-gai-cung-cua-diem-la-vuong/3698959/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.