Hắn là sư phụ, nhưng hắn lại yêu chính đệ tử của mình. Chẳng biết từ khi nào, hình ảnh của tiểu đồ nhi lại luôn lấp đầy trong đại não của hắn, khiến cho hắn chỉ có thể thuận theo đó, ngày nhớ đêm mong. Hắn không biết, hắn tại sao lại yêu đồ đệ mình sâu đậm đến như vậy. Có lẽ là ở cạnh nhau lâu liền sinh tình? Đến bây giờ, hắn chư giây phút nào không nhớ tới xúc cảm mềm mịn khi hắn chạm tay tới da thịt của người đó. Người đó khiến hắn lưu luyến, khiến hắn muốn yêu thương trân trọng. Trong trí nhớ của hắn, tiểu đồ đệ là một đứa bé rất khả ái. Người đó biết cách khiến cho hắn mỉm cười, biết cách làm dẹp đi cơn giận giữ của hắn, và cũng biết cách làm cho hắn trao trọn vẹn tình yêu thương.
Hắn là sư phụ, sư phụ yêu đồ đệ. Hắn cùng người đó hoan lạc, quên hết sự đời, cùng người đó triền miên trong từng cơn thở dốc. Hắn không quên được vẻ mặt yêu kiều mà thẹn thùng của người đó. Cảm xúc trong lòng hắn, lại cứ thế bị mỗi nhất cử nhất động của tiểu đồ đệ chi phối, khiến hắn không có cách nào cưỡng lại được mà trầm luân. Hắn không sai, bởi vì, tiểu đồ đệ đáp lại hắn, bởi vì, đó được gọi là yêu...