Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt lấp lánh tinh nghịch của anh, trong lòng run rẩy. Tiêu Chiến của cậu phải nhận được những điều tốt đẹp nhất, phải luôn vui vẻ, cười vô tư như thế này mới đúng.
Cậu đi tới đẩy anh ngồi lên giường, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào đầu gối của anh, hỏi:
- Anh nhìn có thấy đầu gối của anh đẹp không hả?
Tiêu Chiến vô thức đưa tay ra xoa nhẹ, cũng nhìn vào mấy vết sẹo vừa bong vảy còn đỏ hồng, lầm bầm nói: "Lành rồi đó, không đau nữa rồi chỉ hơi ngứa thôi."
Vương Nhất Bác nắm lại móng nhỏ của Tiêu Chiến đang hướng đến vùng da non muốn gãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Sao trên người anh lắm sẹo thế?"
Tiêu Chiến chỉ cười.
Trong lòng cậu biết rõ rồi vẫn muốn hỏi, vốn không mong chờ nghe được câu trả lời thành thật của anh. Ngón tay lướt trên những vết thương, viền mắt đã dâng lên ánh nước. Ngoài trời đang tối dần, trong phòng còn chưa bật đèn hơi tối tăm, tiếng Vương Nhất Bác trầm trầm vang lên:
- Mỗi lần em nhìn thấy nó đều đau lòng lắm. Có phải anh nhìn thấy em đau lòng anh rất vui không?
Thầy Tiêu đặt một tay lên đỉnh đầu cậu Vương, cậu liền ngẩng đầu lên, nước mắt không giữ được chảy xuống. Anh đưa tay gạt nó đi, ngón tay dừng trên gò má ấm áp của cậu:
- Vui chứ, nếu mà ngay cả em không đau anh nữa, không thương anh nữa, thì anh biết phải làm sao đây?
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến không rời mắt, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-tra-noi-khong/968265/chuong-33.html