Mấy ngày sau đó lịch dạy của Tiêu Chiến rất kín, Vương Nhất Bác cũng vào quãng thời gian thi giữa học kì cực kì bận rộn. Hai người mỗi ngày đều nhắn tin gọi điện cho nhau. Nhưng mà buổi tối gần mười một giờ mới có thể gọi video, gọi một lúc cậu Vương đã ngủ quên mất.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt say ngủ bên kia màn hình, trong lòng không rõ tư vị. ự nghiệp đối với đàn ông rất quan trọng, anh biết rằng phải ủng hộ cậu, nhưng mà nhìn vết quầng thâm dưới mắt Vương Nhất Bác lại chỉ muốn em được nghỉ ngơi, ngủ nhiều hơn một tý.
Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến nằm mơ, mơ về một ngày cuối thu bốn năm trước, Vương Nhất Bác chạy xung quanh nịnh nọt anh, xin xỏ anh mua máy chơi game cho cậu. Tiêu Chiến mềm lòng nhưng vẫn cứng miệng:
- Chỉ mua giày mới cho em, không mua máy chơi game, em thức khuya chơi không ai quản được.
- Anh ơi, em hứa làm hết bài tập, chơi một tý rồi ngủ sớm. Người yêu ơi, mua cho em, năn nỉ mà.
Cuối cùng Thầy Tiêu mua máy chơi game cho cậu Vương thật, dỗ được cậu Vương vui vẻ rất lâu. Sau này chia tay, hai người đi lướt qua nhau trên hành lang, một giây lưu luyến cũng không có. Tiêu Chiến nghĩ rằng Vương Nhất Bác còn quá trẻ, tình cảm với anh cũng nhất thời như là thích một món đồ chơi vậy. Anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để bản thân quá chú ý đến cậu Vương nữa, tình cảm này khó khăn quá thì bỏ đi, cuộc đời còn dài, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-tra-noi-khong/968253/chuong-21.html