"Uyên Khanh, xin lỗi em, xin lỗi về mọi thứ, em đừng bỏ tôi, được chứ"
"Anh điên rồi, mau bỏ tôi ra"
"Minh Khang, anh đừng nghĩ xin lỗi là có thể xoa dịu được những nỗi đau anh mang đến cho tôi"
Uyên Khanh nhăn mặt, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi vòng tay đang siết chặt ấy, hắn gục đầu vào bã vai của cô, cơ thể thật ấm áp, vừa vặn trong lòng cho hắn ôm, Minh Khang chầm chậm thở sâu mùi rượu nồng nặc bay lên cánh mũi Uyên Khanh.
Hắn vẫn kiên định không buông, cô dừng cử động, nghiêng mặt ra sau cất giọng.
"Nếu chỉ vì bản di chúc khiến anh thành ra như thế này? Anh hãy yên tâm, tôi sẽ không nhận bất cứ đồng nào từ mẹ anh"
Minh Khang im lặng một lúc, vòng tay dần dần được nới lỏng, hắn xoay người Uyên Khanh lại, chính diện đối mặt với hắn, môi mỏng mỉm cười nhẹ.
"Tôi không cần tiền, những thứ đó cho em cả, chỉ cần..."
"Đừng bỏ tôi..."
Dứt lời, hắn kéo người Uyên Khanh lại gục mặt lên ngực cô, chỗ này rất mềm thật rất thích, Uyên Khanh đơ ra. Hôm nay hắn ăn nhầm thứ gì rồi sao? Ban đầu là cầm thú, là một tên ác ma, sao không diễn tiếp như thế? Cớ chi lại thay đổi
Bộ dạng mệt mỏi, hắn thở dài thều thào vài chữ.
"Cái tôi sợ là sự cô đơn"
Uyên Khanh hít thở thật sâu lấy lại tâm trí đẩy người hắn ra, càn quấy như vậy là đủ rồi dù có xin lỗi trăm lần Uyên Khanh cũng không bao giờ tha thứ? Trừ phi hắn khiến cho con gái cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906588/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.