"Em sẽ chết"
"Nếu không có tim phù hợp, cấy ghép mẹ anh cũng không thể sống"
"Dù vậy, tôi không thể để em chết, mẹ tôi, tôi sẽ tự khắc biết lo liệu"
"Không cần một người phụ nữ như em can thiệp vào"
Minh Khang vừa nói, vừa giơ tay ra kéo cô lại gần, ôm chặt chiếc eo thon thả mặt áp mặt, gần đến mức hơi thở của hắn cô cảm nhận rất rõ, Uyên Khanh giật mình lúng túng, quay đi nơi khác, ngượng ngùng đẩy hắn ra.
"Đồ điên"
"Phải, tôi điên, nhưng tôi đủ sự tỉnh táo ngăn em làm chuyện dại dột"
Uyên Khanh thở dài, vốn là để mọi chuyện diễn ra êm đềm thôi, nào ngờ Trác Phàm lại để hắn biết? Cô khoanh tay trước ngực nhìn, giờ quay ngược thương xót cho cô sao.
"Muộn rồi, tôi đã kí giấy hiến tim cho bác Cẩm? Anh không thể ngăn được tôi"
"Ý em là tờ giấy vô dụng này"
Minh Khang nghiêm mặt móc trong túi áo ra tờ giấy cam kết quyết định hiến tim cấy ghép cho bà Cẩm. Uyên Khanh ngạc nhiên mở to đôi mắt, cô bước tới định giật lại thì hắn nhanh tay xé nát ném xuống sàn nhà
"Đưa cho tôi"
Hắn vịn chặt Uyên Khanh, khiến cô không thể nhúc nhích. Khuôn mặt cô nhăn lại.
"Minh Khang tôi sẽ nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp, nên em đừng mơ tưởng mình sẽ được làm phẫu thuật"
Dứt lời hắn ngoảnh mặt bỏ đi ra ngoài, tuy đinh ninh vậy nhưng để tìm trái tim phù hợp rất khó khăn, dù xác suất là có nhưng đâu phải ai cũng chấp nhận hiến, lòng lo lắng nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906585/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.