"Tôi hỏi em, ai vừa đưa em về"
"Nhã Uyên Khanh? Hợp đồng sinh con em còn chưa hoàn thành thì đừng mong cao chạy xa bay với ai khác..."
Uyên Khanh lặng thầm dựng người, ngây ra đứng trân trân nhìn Minh Khang, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại, vết thương ở bàn tay không lo đoái hoài, còn tâm trí lo đến chuyện của cô sao? Vả lại Minh Khang thì có quyền gì quản cô.
"Trả lời tôi, em vừa đi với ai"
Hắn tiến lại, hai tay vịn vào vai cô, nét mặt tức giận quát tháo, chả hiểu lý do gì nổi điên như này? Phải chăng đang lầm tưởng Uyên Khanh là Mộng Tĩnh, hay vì lòng độc chiếm quá cao? Muốn đoạt lấy cô.
Uyên Khanh lạnh lùng điềm nhiên hơn bao giờ, cô nhận rõ mùi máu tanh sộc lên cánh mũi nhỏ, Uyên Khanh chậm rãi hướng ánh mắt nhìn xuống, một làn nước ướt át từ từ ngấm vào làm vấy bẩn áo.
Cô mím môi gạt bỏ hai tay hắn ra thở sâu.
"Anh nổi cáu cái gì? Việc tôi đi với ai không nhất thiết phải báo cáo với anh"
Dứt lời cô sải chân bước thẳng qua hắn đi lên lầu. Minh Khang đơ người hắn bóp chặt tay nơi khóe môi cay nghiến.
"Chết tiệt"
...
Uyên Khanh vừa mở cửa phòng vào trong thì Mĩ Nhu lật đật từ trên xuống mang hộp thuốc đi lại chỗ hắn, Mĩ Nhu đặt ở bàn hơi khom lưng hỏi han.
"Khang Tổng? Tay ngài không sao chứ ạ"
"Máu chảy nhiều quá để tôi giúp ngài cầm máu lại..."
Vừa tức thời Uyên Khanh nhắc khéo Mĩ Nhu tay Minh Khang chảy máu xuống xem tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906579/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.