"Phải, tôi rất yêu"
"Nhưng cũng chính tay tôi đã giết chết cô ấy"
"Mộng Tĩnh bị anh giết chết rồi sao?"
Uyên Khanh kinh ngạc cô rụt chân về phía sau, không thể ngờ Minh Khang lại có thể ác độc đến như vậy? Anh ta lại có thể giết hại luôn cả người mình yêu? Cô gái Mộng Tĩnh ấy thật sự đáng thương
À phải thôi, con ruột của hắn mà hắn còn nhẫn tâm ra tay được thì huống hồ chi sao lại không thể?
Đôi chân cô cứ lùi về phía sau, đột nhiên vấp phải chiếc ghế nhỏ mà trượt ngã, hắn trợn mắt nhanh tay kéo người cô lại
"Cẩn thận"
Cả hai cùng ngã dưới sàn nhà, may thay cơ thể mong manh của cô nằm trên thân xác hắn, phần đau đớn Minh Khang nhận hết, cột sống lưng của hắn có vẻ khá đau do va chạm với sàn.
Lông mày hắn cau lại, đôi tay vẫn ôm chặt cứng người cô, Nhã Uyên Khanh nhắm mắt, vừa nãy suýt rớt tim chứ không phải đùa, cô còn chưa hoàn hồn thì...
"Định nằm đến bao giờ"
"Mau tránh ra, phiền phức"
Uyên Khang nghe xong vội mở to đôi mắt ra nhìn, phải rồi nhỉ, cô vẫn còn nằm trên người hắn rất êm ái, còn có chút mùi thơm nhè nhẹ phát ra.
Hơi thắc mắc sao Minh Khang lại ra tay giúp cô chứ? Đáng lẽ hắn phải mặc kệ mới đúng, hắn đang có âm mưu gì đây.
Chưa suy nghĩ xong, hắn gầm thành tiếng buông tay đẩy Uyên Khanh sang một bên, đứng dậy, phủi sạch người.
"Ngu ngốc, vô dụng"
Dứt lời hắn ngoảnh mặt bỏ đi vào phòng sách, Uyên Khanh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906573/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.