"Giúp em, khiến Tống Minh Khang phải trả giá"
"Được, nhưng trước tiên em phải mạnh mẽ kiên cường thì mới có thể trả thù"
Trác Phàm nghiêm nghị đáp trả, bộ dạng của Uyên Khanh bây giờ vẫn còn yếu đuối lắm cần phải uốn nắn mài giũa thì cô mới có thể trở nên nhẫn tâm như Minh Khanh.
Sức khỏe chưa bình phục nên cô khó bề đứng vững, đôi chân hơi run run, mặt nhợt nhạt. Trác Phàm đứng dậy nhấc mông khỏi ghế tiến bước lại chỗ cô, nhanh nhẹn tháo bình nước truyền rồi bế cô đi
"Em vẫn nên ổn định lại sức khỏe trước ngày Minh Khang công tác về"
Uyên Khanh hơi giật mình, ngại ngùng khi bị anh bế, mặc dù trước đó cả hai đã từng yêu nhau nhưng bây giờ đối diện cô vẫn e thẹn. Uyên Khanh im lặng ngoan ngoãn cho Trác Phàm ẵm đi, cô cũng không cảm thấy thắc mắc một chút nào khi nghe Minh Khang đi công tác bởi cô chẳng mấy bận tâm.
Cô về phòng nghỉ ngơi, sáng hôm sau thì được Trác Phàm tận tình đưa về nhà, vì thời tiết không ổn định nên được biết hắn phải ở lại thêm hai ngày, Minh Khang gọi Mĩ Nhu mở khóa phòng, cho Uyên Khanh ăn uống bình thường, điều này cô nghe Mĩ Nhu báo lại là thế.
Vì không muốn bà Cẩm biết tình trạng của mình nên cô giả vờ đang rất ổn, lúc nói chuyện cô vẫn tươi cười, vui vẻ, diễn như không có gì xảy ra. Uyên Khanh khuyên bà Cẩm cứ ở lại chơi thêm với bạn vì hiếm khi mới có dịp gặp. Bà gặng hỏi kĩ càng thấy an lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906568/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.