"À, quên nói cho cậu em biết bệnh viện này chính là tôi mở"
"Nếu cậu có kiến nghị gì? Hãy lên tầng 18 phòng làm việc, tôi sẽ mời cậu một ly trà nóng"
Nói xong anh bác sĩ vẫn rất nhã nhặn mỉm cười nhẹ lịch sự cúi chào rồi mới rời bước, Minh Khang bị một phen làm cho nhục nhã, tưởng một mình hắn có tiền sao? Anh ta có nguyên cái bệnh viện lớn còn chưa to giọng kiêu kì, vậy mà Minh Khang? Hắn ngây người một hồi, ánh mắt tức giận hiện rõ ràng.
Vì không muốn sinh sự lung tung nên hắn đành nuốt cục tức vào lòng, theo chân nữ y tá làm thủ tục đóng tiền. Uyên Khanh được chuyển vào nghỉ ngơi ở phòng hạng sang giá cả đắt đỏ, cách chăm sóc cũng rất đặc biệt, cứ khoảng chừng 2 giờ là một nữ y tá vào kiểm tra, thấy nhiệt độ cơ thể cô cũng có phần giảm xuống, lòng Minh Khang cũng bớt lo.
Hắn ở nguyên đêm thức trắng canh chừng cô ngủ, dáng vẻ ngủ im lìm cũng rất đẹp, hắn ngồi chăm chút quan sát, sao đến tận lúc này mới nhận thấy nét hài hòa đẹp đẽ trên gương mặt kia, hàng mi cong vút, đôi mắt to chân mày đen thanh tú khuôn hàm V line, làn da trắng ngọc. Minh Khang say sưa nhìn, bỗng dưng hai hàng lệ từ mi mắt cô rơi ra.
Trong cơn mê cô lẩm bẩm, tay chân quằn quại, nét mặt nhăn nhó đau khổ gọi con.
"Đừng...con đừng bỏ mẹ"
Hắn bất giác lo lắng sốt sắng đứng dậy, đôi tay đưa lại gần lau đi những giọt nước kia.
"Này? Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-yeu-co-ay/906563/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.