"Có phải con biết gì rồi không?"
Bỗng nhiên ba Thịnh hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền im lặng một chút rồi thở dài nói câu thật câu giả: "Con không chắc, nhưng gần đây đúng là có một vụ tai nạn. Con chỉ biết tình hình lúc đó là chiếc xe kia đang yên đang lành bỗng nhiên tăng tốc xông thẳng vào làn đường dành cho người đi bộ. Lúc đó trên đường không chỉ có một hai người."
Ba Thịnh giật mình. Rồi một hồi ông mới nói: "Để ba đi hỏi xem."
Nói xong ông liền cúp điện thoại. Nhưng nhìn từ góc độ nào đó ông cũng là đã tin lời con gái mình hơn.
Như vậy là đã tốt lắm rồi.
Sợ nhất là ông cứ cố chấp, cô sợ tới lúc ông biết...
"Đừng nghĩ nữa. Tôi sẽ đánh tiếng cho bên cảnh sát để họ chủ động nói một chút nếu có người hỏi."
Khương Tình lấy điện thoại từ trong tay cô ra ném xuống đất vừa nâng tay lên xoa mặt cô. Nãy giờ hắn đã muốn làm vậy rồi, giờ điện thoại đều bị hắn ném đến kêu vang. Có dáng vẻ giận chó đánh mèo khiến Thịnh Nhan Tuyền buồn cười.
"Em không sao thật mà."
Cô dụi dụi vào má hắn tỏ vẻ.
"Dù sao cũng lấy được sổ rồi, thầy nên vui mới đúng."
Cô cười móc xỉa.
Khương Tình giật giật khóe miệng, quả thật muốn ngứa mồm.
"Tóm lại từ giờ điện thoại tôi quản."
Hắn có cảm giác chuyện này còn chưa có kết thúc. Cứ năm ba mười thì lại chọc vào, cô gái nhỏ không có chuyện nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/3310695/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.