Nhưng Thịnh Nhan Tuyền vừa nghe đã liền bổ não xong ý tứ ẩn giấu đằng sau cách hỏi đó của hắn rồi.
"Thầy muốn nói cho dì à?"
Giọng cô vẫn thật bình thường, khó lòng mà đoán được cô đang cảm thấy thế nào.
Khương Tình uốn ba tấc lưỡi lựa lời. Hắn cảm thấy hắn đi bàn chuyện làm ăn với đối tác còn dễ hơn thế này gấp ngàn lần nữa.
"Tôi phải đi làm, không thể chăm sóc em cả ngày được."
Thịnh Nhan Tuyền dừng một chút liền nói: "Em có thể tự nấu ăn mà."
"Không được, tôi không thể để em ở nhà một mình. Nếu em sợ bà ấy nói gì thì tôi đã cảnh cáo bà trước rồi. Nếu bà có nói thì buổi tối em cứ méc lại với tôi, tôi xem xét rồi đổi người."
"..."
Này là lời quần què gì vậy? Sao cô nghe vào nó cứ lộn xộn cả nùi thế này.
Đợi cô tiêu hóa được hết lời nói của thầy ấy cô liền không nhịn được cười, lại thấy có hơi thương cảm cho Khương mẹ. Nhưng cũng vì hiểu ra mà cảm xúc bồn chồn trong lòng cô vì chuyện này cũng bay đi mất. Cô thấy hình như việc đối mặt với Khương mẹ cả ngày chắc cũng không đến nổi nào.
"Dì... Sẽ ở cùng chúng ta sao?"
Cô cẩn thận hỏi.
"Không, dù sao bà cũng cần đi chợ. Đi xong tới luôn cũng được."
"..."
Khương mẹ thật đáng thương.
Cô không khỏi vớt vát thay bà vài câu: "Thầy làm vậy không đúng làm đâu."
"Chẳng có gì không đúng cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/3310692/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.