Rồi gã nhanh chóng tìm được.
"Em đứng ở đây, anh đi lấy xe."
Lưu Vĩnh thả lại một câu rồi đi mất, để lại Ninh Tố Ngọc với khuôn mặt hạnh phúc thỏa mãn đứng dưới mái hiên cùng với một đám đồ vật mà Lưu Vĩnh mới mua cho cô ta. Cuộc sống như vậy cô ta mơ mà không được bây giờ đã có. Nếu không tính những lúc không mỹ mãn thì chỉ cần như vậy cô ta cũng ráng mà chịu đựng.
Cô ta mãi lo ảo tưởng đến nhập tâm nên không nhìn thấy Trịnh Hòa đã từ phía sau chầm chậm áp sát.
"Ninh Tố Ngọc! Ả đàn bà đê tiện! Lần này thì mày đừng hòng chạy! Thứ đàn bà lăng loàng!" Trịnh Hòa vừa siết lấy hai tay cô ta vừa mở miệng mắng chửi.
"A!"
Ninh Tố Ngọc vô tình bị dọa liền điên cuồng vùng vẫy. Đợi cô ta nhìn rõ người tới là ai thì sắc mặt càng thêm tái mét.
"Ông a!! Ông là ai! Mau buông tôi ra!! Ai giúp tôi với!!!"
Ninh Tố Ngọc kinh hãi ra sức la hét hòng thu hút sự chú ý của người khác. Cô ta nghĩ chỉ cần cô ta không nhận thì ai có thể làm gì cô ta. Nhất là cô ta nghĩ đến Lưu Vĩnh, cô ta sống chết cũng sẽ phủi sạch quan hệ với Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa lại không nghĩ Ninh Tố Ngọc sẽ không nhận mình. Nhưng hắn chỉ sững người ba giây thì hiểu ý đồ của Ninh Tố Ngọc. Đến nước này rồi mà hắn còn cảm thấy cô ta ngây thơ thì mọi thứ hắn chịu là do hắn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/3304811/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.