Thịnh Nhan Tuyền đang nhắm mắt dưỡng thần bị sự đụng chạm mang theo cái ấm nóng của hắn làm giật mình. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của thầy, cô cũng sững sốt hồi lâu.
"Sao em bị bệnh rồi còn ra đây ngồi? Không muốn sống nữa hả?"
"..."
Làm quái gì có chuyện đó chứ. Cô luyến tiếc chết sớm vậy được không...
Cô theo bản năng đẩy tay hắn ra vừa ngang bướng nói: "Em không sao."
Khương Tình tức cười: "Vầy mà không sao?"
"Còn có thể làm thầy tức chết, chính là không sao."
"..."
Xem như em lợi hại.
Bởi vì em đang bệnh nên tôi tha cho em, nhưng con trứng ngỗng kia thì em đừng hòng gở lại nữa.
Thế mới nói Khương giáo trong lòng vào thời điểm cho Thịnh Nhan Tuyền cái trứng thật ra đã nghĩ sẽ cho cô gở gạc vào một ngày nào đó. Nhưng đã bị câu nói tếu táo vào lúc này của cô đánh bay đi mất. Không biết nếu Thịnh Nhan Tuyền biết được thì có hối hận không.
Nhưng thật ra Thịnh Nhan Tuyền lại không có sợ. Cô cho rằng lý do cô được sủng mà kiêu không phải tự dưng mà có.
"Không khỏe thì đừng có đi học, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Khương Tình đau đầu lay lay cái cô gái nhỏ lỳ lợm này. Thế mà cô còn không lĩnh tình: "Không nghỉ học."
"Em ở trên lớp cũng chẳng làm được cái tích sự gì, còn đi học chi nữa!"
Hắn không nhịn được mỉa mai.
"Có thể nghe giảng."
"..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748844/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.