Chuyện là dạo này cô không còn đi cùng Ninh Tố Ngọc nữa nên lúc đi học thêm cô quyết định đi sớm một chút, nhân lúc trời còn sáng vì tháng năm ngày dài hơn đêm mà đến ký túc xá giáo viên trước. Mấy hôm nay cô vẫn đi như vậy nên cũng không thấy làm sao. Hôm nay chẳng biết người kia làm sao mà sáu giờ tối lại từ trong trường đi ra. Cô vừa đi ngang qua cổng trường thì liền đụng hắn.
Dạo này cô thường không ở riêng với hắn nữa, bỗng nhiên lại có cảm giác lúng túng khó nói nên lời. Nhưng chẳng hiểu sao thái độ lạnh lùng của hắn lại khiến cô vô cớ thấy bực bội mà chủ động lên tiếng trước: "Rốt cuộc thầy định cứ thế này với em đến bao giờ vậy?"
"Thầy đứng lại cho em!"
Mắt thấy thầy ấy không phản ứng cô Thịnh Nhan Tuyền đánh bạo tiến lên kéo người lại.
"Em lôi lôi kéo kéo thầy mình như vậy là ý gì đây?"
Khương Tình ngừng lại, nhưng cũng lạnh giọng nhắc nhở cô: "Tôi là thầy em."
Hắn lại không biết lời này giống như là đang nhắc nhở chính mình.
"..."
Thịnh Nhan Tuyền nửa câm nín, nửa muốn đánh người. Cô bực bội nói: "Là thầy vô lý trước."
Khương Tình khẽ rũ mắt nhìn cô không nói gì.
Đôi mắt kia lại giống như đang chứa đựng một thứ cảm giác khó nói thành lời, lại có thể xuyên qua lớp vỏ bên ngoài, chạm tới linh hồn khiến cô bất giác thẳng người. Nhưng cô vẫn là cứng rắn đối mặt với thầy. Trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748828/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.