Thật ra cô cũng chẳng khác gì trước đây. Cô nói Ninh Tố Ngọc mặc cảm tự ti, cô cũng chẳng khác. Chỉ là sự tự ti của cô được cô ẩn giấu bên dưới lớp vỏ bộc mạnh mẽ.
Cô cần kiệm từ nhỏ, đến đi học nghề cũng phải suy tính có làm liên lụy đến tài chính của gia đình không... Đúng vậy, không học nghề là lựa chọn của cô, không phải cha mẹ không muốn cho cô đi. Ninh Tố Ngọc tự ti nhưng chướng ngại xã hội lại không lớn như cô. Cô nàng có thể từ trong khát vọng muốn bằng người ta, muốn tốt như người ta để bước ra ngoài, cô lại không có. Cô không có khát vọng, vì cô biết mình không có khả năng. Cô có thể làm bộ như không để ý lúc nhìn thầy móc tiền ra thanh toán nhưng không có nghĩa cô không luống cuống tay chân.
Ở trong cái nơi đẹp đẽ này, cô vẫn chỉ là một cô gái nhà nghèo. Tuy không đến mức cảm thấy mình chẳng bằng người ta, nhưng cô tự biết thân biết phận, biết nhìn đó mà ước thúc chính mình.
"Được, vậy thì ở nhà."
Giọng nói dịu dàng của thầy vang lên khiến cô khựng lại động tác múc cơm. Sau đó cô nghe thầy nói: "Vốn muốn mang em đi xem phim, nhưng thật ra phim cũng có thể xem ở nhà. Tôi ngược lại muốn ở nhà hơn."
Thầy muốn ở nhà làm cái gì em dùng đầu ngón chân cũng biết được.
Đụng tới cái này trong lòng cô lại xoắn xuýt lên. Cô cảm thấy tinh lực hai mươi năm làm người của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748780/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.