"Nhan Tuyền, mình biết giữa chúng ta có hiểu lầm. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất kỳ lạ vì hôm nay mình xuất hiện ở đây đi."
Ninh Tố Ngọc cố ý dẫn dắt, trong mắt cô lại chính là cố tình kéo dài thời gian. Nhưng cô quả thật thắc mắc, cũng cảm thấy mình còn chịu được nên đã hùa theo Ninh Tố Ngọc. Cô nửa ngã đầu lên thành ghế bên cạnh, ánh mắt thiếu đi chút tiêu cự nhìn Ninh Tố Ngọc bâng quơ hỏi theo: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hình như lần cuối cùng chúng ta uống với nhau là lúc tốt nghiệp cấp hai phải không. Thật khó có dịp, chúng ta uống một chút đi."
Nhưng cô nàng lại không nói ngay mà giả bộ hoài niệm chuyện xưa, còn đưa cho cô một chai bia Heniken đã mở nắp. Bia Heniken này là loại nhỏ gọn chứ không phải loại lớn như chai thủy tinh ngày xưa, rất thích hợp để cầm cả chai mà cụng. Chỉ vì nhìn nó có vẻ rất ngầu lòi đi. Nhưng uống cả chai như vậy đối với người có tửu lượng kém thì chẳng khác nào uống thuốc độc.
"Vậy chắc cậu nhớ tôi không thể uống được nhiều chứ. Tôi không uống nữa đâu."
Thịnh Nhan Tuyền mơ màng xua tay, hoàn toàn là dáng vẻ lờ đờ say khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Hoặc có lẽ đối phương đã biết cô vốn có chuyện gì nên càng thêm ra sức dụ dỗ khi nhìn thấy biểu hiện lúc này của cô.
"Chỉ nhấp một ngụm thôi. Mình đương nhiên biết cậu không uống được."
Ánh mắt Ninh Tố Ngọc lóe lóe, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748756/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.