"Nếu không phải tôi đang trên đường đến tìm em... Tôi nhất định sẽ điên mất."
Xem ra cô vẫn còn may mắn mà. Thịnh Nhan Tuyền thầm nghĩ.
"Thầy... Có vượt đèn đỏ không thế..."
Rốt cuộc cũng có sức nói được một câu hoàn chỉnh. Cô còn muốn nâng tay chạm vào thầy mà không được.
Sau đó tay cô được thầy cầm lên, áp vào mặt mình vừa nói: "Thầy em cũng muốn vượt đèn đỏ. Chỉ sợ không cẩn thận trì hoãn thêm một tá thời gian, ngẫm lại thấy không có lời."
"..."
Thầy a thầy, thầy làm ăn rồi thì lúc nào cũng để lợi ích ở cửa miệng thế hả.
"Minh Kiều..."
"Ở bên cạnh em."
Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng giương mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Minh Kiều vẫn ngủ thì hơi lo lắng.
"Cô ấy trúng thuốc nhiều hơn em nên có khi một lát nữa mới tỉnh."
Khương Tình biết cô muốn hỏi gì liền nói.
"Lần sau em đi đâu vẫn nên báo cáo với tôi một tiếng đi. Tôi muốn trụy tim với em đấy." Nghĩ lại hắn vẫn còn sợ hãi đây này. Hắn không dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu cô có chuyện nữa.
"..."
Cô đâu có nghĩ họ lại dám...
"Lưu Vĩnh... Mời... Còn có thầy cô... Em..."
"Tại sao còn có Ninh Tố Ngọc?"
Hắn vẫn còn nhớ trong điện thoại cô đã nhắc đến Ninh Tố Ngọc.
"Họ thông đồng... Nhau..."
Vẻ mặt của Khương Tình phải dùng từ đáng sợ để hình dung mới đúng được.
Thịnh Nhan Tuyền liền câu được câu mất kể lại quá trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748750/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.