Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Sinh nhật Thịnh Nhan Tuyền.
Nếu để cho bản thân chính chủ nói thì nó chả có gì đặc biệt cả.
Cô sống hai mươi năm nhưng chưa từng được tổ chức sinh nhật dù là rầm rộ hay đơn giản. Sau này ra ngoài tiếp xúc với thế giới rộng lớn cô được người ta vô tình nói lời chúc mừng cô mới nhớ đến, thì ra còn có thể chúc mừng bằng cách này. Trước năm mười lăm tuổi cô chưa từng được nghe. Sau này lại có thể được những món quà nhỏ đến từ bạn bè. Lúc lên đại học Minh Kiều sẽ ngẫu nhiên cùng cô đi ăn một bữa thì có thể xem là đặc biệt đối với cô rồi.
Cô cũng không ngờ thầy ấy lại muốn chúc mừng sinh nhật cô. Cho dù chỉ là buổi tiệc nhỏ hai người.
Tuy rằng miệng nói không cần đâu, nhưng làm sao trong lòng cô không mong đợi được. Dù đại đa số lần đều là tự mình an ủi mình, tự mình nhớ, tự mình thưởng cho.
Cho nên khi thầy ấy nói đến việc uống rượu cô mới không có phản đối. Cô lại không nghĩ xem trình độ của mình cỡ nào mà có thể chạm đến rượu được. Bia pha loãng với đá cô chỉ uống một ly cũng đỏ mặt chếnh choáng rồi. Đương nhiên càng đừng nói số rượu đắc tiền người ta tặng cho thầy, vẫn luôn được thầy đặt trong tủ.
"Không phải thầy nói nó chỉ để trưng thôi sao?"
Nhưng mà cô vẫn đem thắc mắc này nói ra, một chút ngờ vực với động cơ của thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748747/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.