Nhìn khuôn mặt kia, cô nhớ ra thầy ấy vẫn còn bị bệnh. Thầy nhất định là rất mệt mới có thể vừa bắn đã mê man đi. Cô chẳng kịp suy nghĩ, khoảnh khắc thân thể lấy lại được chút sức lực đã đưa tay lên chạm vào trán thầy.
May quá, không nóng. Thậm chí là mát lạnh vì mồ hôi ướt rượt.
Có điều nếu cứ như vậy nằm một trận khả năng hôm sau bệnh sẽ trở nặng nữa. Cô nghĩ như vậy liền cựa quậy muốn nhúc người ra. Nhưng cô vừa động, thứ kia vừa trượt ra được một chút bàn tay vẫn đặt ở bên cạnh của thầy đã siết chặt mông cô đẩy nó vào lại.
"A..."
Cô không nhịn được một tiếng nỉ non. Vật thể bán thức tỉnh kia mặc dù đã mềm xuống nhưng kích thước vẫn thật khả quan mà chọt vào bụng cô, cố chấp không muốn đi ra.
Cô cứ nghĩ là thầy đã tỉnh, nhưng không. Đó chỉ là hành động bản năng của người đàn ông tràn ngập tính chiếm hữu.
Cô dở khóc dở cười, lại có hơi hoang mang vì không biết nên xử lý tình huống này thế nào. Nhưng rồi cô đã nhận mệnh buông tha cho đứng lên. Là cô nợ thầy một sự đền bù, thôi thì thuận theo thầy đi...
Thịnh Nhan Tuyền cố gắng dùng chân kéo kéo chăn nệm dưới thân, đem cơ thể hai người che lại. Cô khẽ nép ở trong lòng thầy, chịu đựng cảm giác quái lạ lại khiến cô bủn rủn dưới thân mà chìm vào giấc ngủ.
Bầu trời bên ngoài từng chút một tối sầm. Trong nhà âm u nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748626/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.