Sau này, Ninh Dạ bắt đầu dẫn hắn đi làm cùng, nhưng vẫn không thể vào nơi cô làm việc. Dưới công ty có quán cà phê, hiệu sách, hắn có thể xem báo chí tạpchí một chút, thời gian trôi qua rất nhanh, giờ cơm trưa, cô sẽ xuốngtìm hắn, cùng nhau ăn cơm. Hắn thích như vậy, so với ở nhà chờ cô, hắn thích như vậy hơn. Sắp đến giờ dùng cơm trưa, hắn nhìn đồng hồ cô mua cho hắn. Cô đã dạy hắn cách xem giờ, hắn có thể đếm ngược thời gian chờ đợi cô. Hắn đặt tờ báo về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn chờ cô đến. Giữa trưa, tộc đi làm ra dùng cơm rất đông, nhưng cô vẫn chưa đến. Kim đồng hồ trên tay đã đi qua giờ dự định, cô vẫn chưa tới. Trễ chút nữa thì món cơm thịt quay cô thích nhất sẽ bán hết. Vì thế hắn đứng lên, đẩy cánh cửa bằng kính của hiệu sách, bắt đầuchạy, lướt qua đường cái, đi qua hai con đường nữa, chạy tới quán bán đồ ăn nhanh, mua được suất cơm cuối cùng, sau đó, lại chạy về công ty cô. Hắn nhớ cô đã từng nói văn phòng của cô ở tầng trệt, nếu có việc có thể đến đó tìm cô. Hắn dùng thang máy, cô dạy hắn rất nhiều, hắn đều nhớ. Tên của cô là Chu Ninh Dạ, hỏi người ta, người ta sẽ chỉ cho hắn cô ở đâu. Hắn thấy cô, nhưng cô có vẻ rất bận, hắn không lên tiếng. Lúc cô làm việc, không được quấy nhiễu. Một lát có người nói cô lấy cái này, một lát lại có người nói cô làmcái nọ, khó trách cô bận đến không có thời gian ăn cơm, sau đó, nhữngngười đó còn xoay người lại nói: “Năng lực của cô rất tốt, không cóchúng tôi cô cũng có thể tự mình làm hết, đúng không?” Đó hẳn là khích lệ cô, nhưng hắn nghe thấy lại cảm thấy là lạ, nhữngngười đó cười không chân thật, hắn không biết làm việc thì ra là thếnày, thật vất vả. Còn có một người đàn ông nói chuyện với cô không tệ, rất giống namchính nói chuyện với nữ chính trong bộ phim nhiều tập hắn mới xem ngàyhôm qua, hình như đó gọi là dịu dàng, nhưng hắn thực không thích. “Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp, vị trí kia, anh sẽ giữ lại cho em.” Người đàn ông kia vươn tay muốn chạm vào cô, lại bị cô tránh đi. “Cám ơn ý tốt của quản lý, biểu đồ phân phối chiều tôi sẽ giao cho anh.” Quay người lại, cô thấy hắn. Sau đó, dù cách một khoảng cách rất xa, nhưng biểu cảm lạnh nhạt đãkhông còn, thay vào đó là tươi cười nhợt nhạt, bước nhanh tới chỗ hắn. “Lâm Giang, sao lại đến đây?” “Ăn cơm.” Hắn nói. “A, anh đói bụng sao? Chờ tôi một chút, tôi –” Cô nhanh chóng quayvề, bận rộn dọn dẹp mặt bàn, bỗng một hộp thức ăn đẹp đẽ xuất hiện trước mặt cô. Cô ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Từ đâu ra?” “Tôi mua.” “Anh làm sao có thể có tiền?” “Cô cho.” Cô đã quên? Đúng, buổi sáng cô có cho hắn hai trăm tệ, vì bây giờ hắn vẫn chưabiết cách tiêu tiền nên cô không dám đưa nhiều cho hắn, chỉ để cho hắnmột ít phòng khi có chuyện gì, hoặc khi hắn muốn ăn gì đó có thể mua. Cơm của cửa hàng Bento cách đây hai con đường, rất đắt, hắn đem hết tiền mua cơm sao? “Sao anh không mua cơm chỗ khác, có thể mua được hai suất cơm đó.” Quả nhiên vẫn không biết cách tiêu tiền. “Nhưng cô thích.” Một câu trả lời ngắn gọn. Có một lần về nhà, ngồi trên xe buýt đingang qua quán này, cô đã nói với hắn cơm ở quán này ăn rất ngon, nhưnggiá hơi đắt, lại cách công ty quá xa, giờ nghỉ trưa không đủ thời gianđể đi mua. Hắn nhớ sao? “Không đúng sao?” Hắn hoang mang nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại có biểu cảm vừa muốn khóc vừa muốn cười như vậy.“Mua sai rồi sao?” “Không có.” Lần đầu tiên, có một người đàn ông trong lòng chỉ có cô,chỉ muốn mua món ăn cô thích, hoàn toàn không suy xét đến chuyện khác,tâm ý như vậy làm sao có thể có sai? Cô hấp hấp mũi, rút khăn giấy lau mồ hôi trên mặt hắn, lại kéo mộtcái ghế khác đến. “Ngồi ở đây. Một mình tôi ăn không hết, chúng ta mỗingười một nửa.” Về sau, hắn đến đây nhiều hơn, cũng nghe được một vài lời kỳ quái. Như lúc chờ cô tan làm, hắn đi toilet, ở bên ngoài nghe thấy có mấy cô gái nói chuyện, là đồng nghiệp của cô. Có một người nói: “Cô ta lạnh lùng quái gở, thật khó ở chung.” Một người khác nói: “Cô ta cao ngạo, chắc là cho rằng mình rất giỏi,chẳng bao giờ nhờ người khác hỗ trợ, muốn thể hiện ở trước mặt quản lýđó mà.” Sau đó còn nói: “Đến công ty này lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy cô ta cười lần nào, quả thực là không có cảm xúc giống nhưngười máy.” “Nhưng trưa hôm đó cô có thấy không? Cô ta vậy mà cười với người đànông kia, còn đút anh ta ăn, dùng chung một đôi đũa, lúc ấy tôi thấy rấtlạ.” “Đúng rồi, tôi cũng bị dọa đó. Tôi cho rằng Chu Ninh Dạ không có cảmtình, trên cơ bản sẽ không có người đàn ông nào chịu được cá tính lạnglùng này của cô ta.” “Này, muốn cá hay không, xem khi nào bọn họ chia tay?” “Nhiều nhất là nửa năm, tôi nghĩ……” Mỗi lần nghe được, hơn phân nửa là những lời không hay, lúc không cómặt cô, người khác liền coi cô không ra gì, nói xấu cô rất tệ. Cô có vẻ luôn bận rộn hơn những người khác, giờ tan làm, mọi ngườiđều chuẩn bị ra về, chỉ có cô còn đang bận, mà hắn thường thường đứng ởcửa chờ cô. Sau đó, số lần chờ nhiều hơn, đồng nghiệp của cô sẽ bắt chuyện với hắn, có vài người còn hẹn hắn đi uống cà phê. Cà phê rất đắng, hắn không thích. Hắn không chú ý đối phương nói gì, chỉ chuyên tâm chờ. Sau đó, cô làm xong việc, đi ra. Rốt cuộc hắn cũng lộ ra tươi cười, đi qua nắm lấy tay cô.“Về nhà.” “Ừ, về nhà thôi.” Nói đến về nhà, hắn có vẻ rất vui. Chu Ninh Dạ nhìn phía sau hắn có vài đồng nghiệp đang bị hóa đá cứng đờ.“Sao vậy?” Cô hỏi Lâm Giang. “Không biết.” “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có ai đó hẹn anh đi xem phim hả?” Đi ra khỏi văn phòng, đến bến chờ xe bus cô mới hỏi. “Cô sao? Muốn.” Hắn đáp rất nhanh. Hắn thích đi xem phim với Ninh Dạ. Cô bật cười. “Không được, tháng này siêu chi, tháng sau lĩnh lương rồi lại đi ha.” “À.” Hắn có chút thất vọng. “Người khác hẹn anh, anh có thể đi.” Hắn thích xem phim như vậy, đâycũng là chuyện duy nhất hắn yêu thích, cô không đành lòng làm hắn thấtvọng. Hắn không nói lời nào, chăm chú nhìn đồng hồ xem khi nào xe bus đến. Lên xe rồi, hắn lấy vài xu tiền lẻ trả tiền xe rồi tìm được chỗ ngồi ở cuối xe. Hắn để cô ngồi trước, sau đó mới ngồi xuống. “Lâm Giang, hôm nay tôi mệt quá.” Công việc chất đống, đồng nghiệp xa lánh, còn có cấp trên luôn cố ý vô tình quấy rối, ngày nào cũng diễnra, dần dần làm cô cảm thấy bất lực. Biết rõ hắn không hiểu, quan hệ giữa người với người với hắn mà nói là quá phức tạp, nhưng cô vẫn muốn nói với hắn. Lâm Giang nghiêng đầu nhìn cô một cái, xích vào trong một chút, ấn đầu cô xuống bả vai. Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, logic rất đơn giản. Cô hiểu nguyên nhân đơn giản của hành động quan tâm này, nở nụ cười, lồng ngực liền trở nên ấm áp. “Tôi ngủ được không?” “Ừ.” Bây giờ hắn đã biết đường, đến nơi sẽ gọi cô dậy. Có nơi để dựa, có người để thổ lộ tâm sự, thật tốt, cô không cần lúc nào cũng ép bản thân, không cho mình thả lỏng. Cô ngủ thật, xe bus lắc lư làm đầu cô từ từ trượt khỏi bả vai hắn rơi xuống dưới. Hắn vội vàng ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt của cô lúc ngủ mà thất thần. Lúc cô ngủ thực mê người, hai gò má sẽ ửng hồng tự nhiên, môi hơi hơi hé, non mềm là cho người ta muốn ngắt lấy, hắn không tự chủ vươn tay,ngón tay nhẹ nhàng chạm lên hai hàng lông mi đen dày. Cô vô ý thức ưmmột tiếng, mặt cọ cọ ngực hắn. Bộ dáng mê người này, hắn nhìn qua rất nhiều, rất nhiều lần, mỗi buổi sáng tỉnh lại hắn đều thấy, nhưng mỗi lần đều không có cách nào khôngnhìn đến thất thần. Bây giờ, tối nào hắn cũng ngủ cùng cô, nhưng lúc ngủ say, hắn khôngthể khống chế được bề ngoài của mình. Nếu trời lạnh, như mấy ngày ngồi ở trước cửa phòng cô, hắn vừa ngủ sẽ theo bản năng hồi phục hình sói,dùng bộ lông dầy của mình để sưởi ấm, đó là bản năng tự vệ của động vật. Nhưng mà chăn mền trên giường cô rất ấm, làm hắn thường thường ngủrồi liền biến trở về hình người. Lúc đầu có mấy lần thức dậy cô hơi giật mình, về sau đã thành thói quen. Không cần ai nói, hắn cũng hiểu như vậy rất không tốt. Trước kia cóngười đã dạy hắn, là người, sẽ phải vâng theo những quy tắc trong cuộcsống, như là trung hiếu tiết nghĩa, đạo đức phẩm hạnh. Một người đàn ông không một mảnh vải nằm chung giường với cô, dưới ánh mắt thế tục, làkhông hợp nghi. Nhưng cái gì cô cũng không nói, nghe theo hắn, dung túng hắn, hắn làm bộ không hiểu, lừa gạt cô cũng như bản thân, thực ti tiện. Hắn cũng bắt đầu có tâm cơ của loài người. Ninh Dạ rất xinh đẹp, cho nên cái người quản lý kia rất thích cô. Ninh Dạ có nói, trước khi cô chết hắn không được rời khỏi cô, nhưngcon người phải kết hôn sinh con, giống như, giống như người đó…… Sau này Ninh Dạ cũng phải kết hôn sinh con, ngủ cùng chồng của cô ấy, sau này, sẽ không cần hắn làm bạn nữa…… Hắn vuốt ngực. Rất lâu trước kia, trái tim ở nơi này từng đau, rấtđau, bây giờ đã không còn đau nữa, về sau, nghe cô nói muốn kết hôn cũng sẽ không đau nữa. “Ngắn ngủn, cũng không sau……” Hắn thấp giọng nói. Ngón tay chạm nhẹ vào hai gò má hơi ửng hồng của cô, sững sờ nhìnchăm chú dung nhan xinh đẹp, chờ đến khi hắn phát hiện, hắn đã bất giáccúi người, ngắt lấy cánh môi non mềm hơi mở mê hồn mê kia. Cuối cùng, bọn họ vẫn lỡ trạm. Chuyển mấy chuyến xe với về được đến nhà, mệt mỏi như vậy, về đến nhà đã hơn tám giờ. Cô vừa đói vừa mệt, bữa tối chỉ nấu mì ăn qua loa cho no bụng, chỉ muốn tắm một cái rồi ngủ một giấc. Mà người làm chuyện xấu thần không biết quỷ không hay kia đang bị lương tâm khiển trách, cả đêm không dám nhìn mặt cô. Cô buồn cười liếc hắn.“Tôi không trách anh, sao anh lại chột dạ xấu hổ như vậy, không dám nhìn tôi?” “……” “Đừng né, lại đây ngủ.” “……” Thực xin lỗi. Hắn có vẻ rất bắt nạt cô, nhưng lại không có cách nào ngăn mình xấu tính như vậy, dù giở trò xấu, hắn vẫn muốnthân cận với Ninh Dạ. Hắn có, cũng chỉ là thời gian ngắn ngủn bây giờ mà thôi. Xế chiều, đi qua cửa nhà số 58, Tôn Y Nỉ dừng bước, lại lui lại hai bước, thuận miệng chào hỏi vị thần canh cửa mới xuất hiện. “Hi, hôm nay không theo cô ấy đi làm sao?” “Cô chủ nhà, cô có khỏe không?” Lâm Giang khom người, nho nhã đáp lễ. “Phụt, có phải là xa lạ gì đâu, sao phải đa lễ như vậy?” Tám phần là vì xem phim Hàn rồi, gần đây nói chuyện rất nặng vị hàn. Nghe nói người này rất mê tivi, dù là phim hoạt hình, phim ảnh, canhạc, kịch quê cha đất tổ, phim Hàn, ngay cả tin tức đều thích xem, hơnnữa bắt chước rất nhanh. “Ninh Dạ nói, thấy người khác phải chào hỏi.” Phải lễ phép, không thể phớt lờ người ta. “Cậu rất nghe lời cô ấy a!” Tôn Y Nỉ cười liếc hắn. “Đúng.” Ngoan ngoãn, Ninh Dạ mới cho hắn ở cùng, chọc giận cô ấy, buổi tối liền không thể vào phòng ngủ rồi. “Xem ra cô ấy đối với cậu tốt lắm.” Chu Ninh Dạ rất chiều hắn, ai có mắt đều nhìn ra được. Rõ ràng cuộc sống không dư dả gì, nhưng chỉ cần hắn lộ ra ánh mắtkhát vọng, cái gì cô cũng đều thỏa mãn hắn, không đành lòng nhìn ánh hào quang nóng bỏng trong mắt hắn biến mất. Nếu sinh ở cổ đại, Chu Ninh Dạcó khi còn là hôn quân đốt lửa cầu nụ cười, xé vải trắng, ngàn dặm đưaquả vải cho người đẹp. [Chu U Vương vì muốn nhìn thấy nụ cười của mỹnhân Bao Tự mà đốt lửa đùa giỡn với chư hầu các nước. Dương Quí Phithích nghe tiếng vải bị xé và ăn vải nên Đường Minh Hoàng không ngại cho người xé vải trắng, ngàn dặm đưa quả vài cho người đẹp] Thật khó tưởng tượng, rõ ràng nhìn rất bình tĩnh rất lý trí, quen côba năm, chưa từng thấy cô cười qua, giọng nói vĩnh viễn luôn duy trì ởmức 26°c, thế mà lại vì hắn làm ra nhiều hành động cưng chiều không còngì để nói như vậy, cười dịu dàng với hắn, ai cũng không thể tưởng tượngđược. “Tốt lắm.” Ninh Dạ tốt lắm. “Vậy sao lại để cậu làm hòn vọng thê ở đây?” Ninh Dạ không phải vợ của hắn…… Lâm Giang mở miệng muốn sửa nhưng lại phát hiện mình không muốn sửa chút nào. “Đi xem phim với Ninh Dạ.” Hôm nay không đi làm cùng, ở nhà chờ Ninh Dạ tan làm. “Khó trách sớm như vậy đã tắm rửa thơm ngào ngạt đứng ở cửa.” Khoe a! Lúc nói câu kia, khóe miệng cùng đuôi lông mày của hắn đều là vẻ sungsướng. “Ninh Dạ thích sạch sẽ.” Cho nên quy định mỗi ngày hắn đều phải tắm, bằng không sẽ không cho hắn lên giường. “Tốt lắm, tốt lắm, không cần tỏa sáng như vậy nữa!” Cô một chút cũngkhông muốn ánh mắt sáng như đèn pha ô tô kia làm mù mắt, được không? Lâm Giang lơ đễnh, khóe môi khẽ nhếch.“Cô đã xem ‘Người vợ ở thế giới khác’ chưa?” “Xem rồi, sao vậy?” “Vì sao…… nam nhân vật chính cứ chạy tới chạy lui giữa hai không gian khác nhau thế?” Đó là bộ phim đầu tiên hắn xem cùng Ninh Dạ. Lúc đầukhông gian cứ đổi tới đổi lui, hắn xem không hiểu, hỏi cô, cô nói lầnsau lại đến xem, xem cho đến khi hắn hiểu mới thôi. Về sau, họ xem phim này tổng cộng bốn lần, thấy Ninh Dạ ngủ gục ở rạp chiếu phim nhưng vẫn luôn đi xem cùng hắn. Hắn biết cô không muốn làm hắn mất hứng. Bây giờ hắn đã hiểu, nhưng, có một số thứ vẫn không thể giải thích được. “Cậu không cần tìm tòi nghiên cứu tính chân thật của phim ảnh đến vậy.” Cho nên là…… “Giả sao?” Hắn còn tưởng hỏi Tôn Y Nỉ, cô sẽ biết. Thấy hắn vẫn hoang mang, Tôn Y Nỉ cười cười. “Được rồi, tôi nói này.Thời không gì gì đó, thực ra cậu có thể tưởng tượng nó là hai đườngthẳng song song, mỗi bên đều có quỹ đạo vận hành riêng, chẳng qua tiếnđộ vận hành không đồng nhất, như vậy, không phải rất dễ giải thích sao?” “Cho nên, tôi cũng có thể trở lại — chỉ cần nhảy lên một đường thẳngcó tốc độ chậm hơn là được sao?” Là vậy sao? Cho nên nam nhân vật chínhcó thể trở lại thời gian đã trôi qua, để mọi chuyện ngoài ý muốn khôngxảy ra, nhìn thấy mình khi còn nhỏ, cũng như người mẹ còn sống trên đời. “Không hoàn toàn đúng. Có một số người thể chất đặc thù, quả thật làcó thể, nhưng không phải ai cũng có thể nhảy lên một đường thẳng songsong khác.” Đường thẳng song song sở dĩ là đường thẳng song song chínhlà vì nó vĩnh không giao nhau. Đương nhiên, nói cách khác, đường thẳng song song kéo dài vĩnh viễn,thực ra sẽ có lúc xuất hiện một khoảnh khắc trên hai đường thẳng có thời gian như nhau, xảy ra chuyện xuyên việt thời không ngàn vạn năm mộtlần. Mặt khác, cũng có một số ít sai lầm thuộc trường hợp đặc biệt. “Giống cô ấy –” Tôn Y Nỉ chỉ người hàng xóm tốt bụng bên cạnh nhàhắn. “Tuyến thời không xảy ra vấn đề, không thể đi tới tương lai, vì thế luôn lặp lại làm lại những chuyện giống nhau, chính cô ấy cũng khôngmuốn thoát khỏi.” Hắn biết vị hàng xóm kia, mỗi ngày đều đúng giờ nói với hắn y mộtcâu, rất kỳ lạ. Thì ra, thời không của cô không giống hắn, ngày nào cũng như ngày nào. Nhìn hắn lại lâm vào cảnh trầm tư, Tôn Y Nỉ lại hỏi: “Thế nào, cậumuốn trở về quá khứ? Muốn gặp ‘Cô ấy’? ” Cô gái cho hắn cái tên, dạy hắn đọc sách biết chữ, bày cho hắn mọi điều, đồng thời cũng để hắn hiểu thế nào là hỉ nộ ái ố. Hắn lắc đầu, “Không muốn.” Như bây giờ là tốt lắm rồi, có Ninh Dạ, cái gì khác hắn đều không muốn, cũng không cầu. “Phải không? Tôi còn nghĩ đến cậu muốn gặp cô ấy.” “Tôi có Ninh Dạ rồi.” “Như vậy cậu liền thỏa mãn?” “Đúng.” Như vậy hắn đã rất thỏa mãn. “Vậy, cậu vui vẻ sao?” Hắn không chút do dự gật đầu. Vui vẻ, vui vẻ hơn cả tưởng tượng của mình. Phải không? Bây giờ hắn rất vui vẻ? Vậy là tốt rồi, không mất công cô bận rộn một hồi. Cô gái đúng giờ tan làm đang từ từ bước vào con hẻm, người chưa vềtới nơi, hắn đã như tâm thần hạng nặng bay đi. Tôn Y Nỉ mỉm cười, thứcthời lùi lại. “Buổi tối nấu mỳ Ý ăn được không?” Xem xong phim, trên đường về đi qua siêu thị, Chu Ninh Dạ hỏi ý kiến người bên cạnh. Mới ăn có hai cái bánh hành khô chiên hồi sớm, bây giờ chắc là đói rồi. “Được.” Ninh Dạ nấu ăn ngon lắm. Hắn ở bên cạnh giúp cô xách giỏ đồ, Chu Ninh Dạ đang chăm chú chọnmua đồ rồi liếc hắn. “Lâm Giang, anh tới chỗ quầy đông lạnh lấy giúp tôi một hộp thịt xay được không? Còn có, anh xem trong nhà thiếu cái gì,hoặc có cái gì anh muốn ăn cũng có thể lấy lại đây.” Hắn gật đầu, thong thả đi tới quầy đông lạnh lấy thịt xay cô nói, lại vòng đến chỗ khu đồ dùng hàng ngày, ngồi xổm xuống nghiêm túc nghiêncứu, vừa đánh giá ưu khuyết điểm của các sản phẩm băng vệ sinh, vừa tính xem mua từng đó hết bao nhiêu tiền. Bây giờ hắn đã biết cách dùng tiền, Ninh Dạ nói, đó không phải là keo kiệt, mà là tiền dùng cho cuộc sống, nên mua không thể tiết kiệm, nêntiết kiệm thì không cần coi tiền là rác. Mấy cô gái trẻ tuổi đi đến nơi này, thấy một người đàn ông như hắn ngồi ở khu bán đồ bí ẩn của phái nữ mà mắc cỡ đỏ mặt chạy đi. Mấy người lớn tuổi lại lắc đầu, lấy ánh mắt khác thường dò xét hắn, còn “xùy” hắn một tiếng. Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, một hồi sau, rốt cuộc hắn quyết định chọn hãng cô hay dùng. Hắn đứng dậy, đang muốn quay đầu đi tìm Ninh Dạ – “……tên quái thai ngõ 44 đó.” Hả? Nơi hắn ở? Lâm Giang tò mò dừng bước, tiếng nói chuyện bên cạnh mơ hồ truyền vào trong tai. “Người ở chỗ đó rất quái dị.” Nói chuyện quái dị, hành vi quái dị,ngay cả khí chất cũng quỷ dị, dùng logic của người bình thường không thể nào giải thích được. “Đúng vậy. Một cô gái tốt thế, bộ dạng xinh xắn đẹp đẽ, không đi yêuđương bình thường, không có việc gì lại mang đàn ông về bao dưỡng, thựckhông hiểu được cô ta đang nghĩ gì!” Bà bà A phụ họa. “Một người bình thường vốn không tới ở nơi âm trầm quỷ dị kia, có cho không tiền thuê nhà tôi cũng không dám ở!” Mama B xác nhận. “Người đàn ông kia cũng vậy! Tuổi trẻ lực tráng, đủ chân đủ tay,không tìm việc làm lại làm tiểu bạch kiểm cho đàn bà bao dưỡng, nhục nhã biết chừng nào.” Phu nhân C càng xuất thần, chỉ ra chỗ sai rõ ràng. “Cô ta như vậy…… Gánh nặng hẳn là không nhỏ? Dù sao cuộc sống bọn họnhìn cũng không phải quá dư dả…… Cũng đừng trông cậy người đàn ông kiasẽ được lương tâm đánh thức……” Đột nhiên bà bà A nổi phật tâm, giọngđiệu không đành lòng. “Lâm Giang, anh có khỏe không?” Cách đó không xa, Chu Ninh Dạ đứng lại kêu to.“Đi tính tiền nào, anh ngẩn người ở đó làm gì?” “À.” Hắn nhanh chóng bước lại. Nhìn thấy thứ hắn bỏ vào giỏ, cô nhướng mày cười với hắn,“Cám ơn.” Hắn gãi gãi đầu, không hiểu nên nói gì, nhận lấy cái giỏ trong taycô, đi được hai bước lại quay đầu, vươn tay trái, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay cô. Đây là cách nắm tay độc đáo của hắn, hàm súc, ôn tồn lo lắng trong lòng nhợt nhạt dập dờn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]