Lâm Phạn uống say, trên bản hắn đều là rượu. Vết thương sau lưng hắn lại nhói lên.
Chính hắn cũng đang nhớ về nó, nhớ về cả người hắn đã yêu đến điên dại.
Lâm Phạn khi đưa ra yêu cầu để Hoành Như quay trở lại bên mình, ông ta thật sự vẫn không hiểu tại sao người phụ nữ ấy thà chết trên bàn mổ cũng không chịu dựa vào mình.
Giá mà Hoành Như chịu từ bỏ Tiêu Chinh, trở về bên hắn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đến mức này.
Có như thế thì Tiêu Sở Lam cũng có thể không phải chịu những điều tồi tệ đó.
Lời cuối đời khi Hoành Như nói với hắn, chỉ có một câu.
“Tôi thật sự căm ghét người sử dụng bạo lực.”
Ông ta thấy nực cười.
Căm ghét? Vậy Tiêu Chinh thì sao?
Kẻ thậm chí còn muốn giết hắn năm đó, vì sao lại được sống hạnh phúc?
Rõ ràng kẻ đã chung tình như hắn vẫn không thể bằng một tên rác rưởi?
“Tiêu Chinh, cậu hôm nay sao lại có nhã hứng rủ tôi với Trạch Liêm leo núi vậy?”
Tiêu Chinh: “Tất cả đều là chủ ý của Trạch Liêm đó.”
Ba cậu bạn, vừa leo vừa nói chuyện rôm rả.
Bỗng Trạch Liêm bật cười.
“Tôi à, thật ra tôi muốn thấy ở độ cao này, con người nếu như ngã chết sẽ như thế nào.”
Lúc đó Lâm Phạn chẳng hiểu gì cả.
Cho tới khi bị đẩy xuống, hắn mới hiểu ra ý nghĩa câu nói ấy là gì.
Khi ấy hắn mới biết, lòng người lạnh lẽo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3537069/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.