Ở Lâm gia.
Chu Diểu đứng trước mặt người đang ngồi trên ghế như chủ tọa, hùng hùng hổ hổ đặt câu hỏi:
“Ông rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Không, đúng hơn phải nói ông rốt cuộc đối với Tiêu gia là loại chuyện gì mới đúng!”
Lâm Phạn thản nhiên gắp điếu thuốc bằng hai ngón, chậm trễ không muốn trả lời phì phèo điếu thuốc vài hơi.
““Nó” quan trọng với con nhỉ?”
Chu Diểu không nhịn được nhíu mày, ném ánh mắt thù địch về phía Lâm Phạn: “Ông đừng có dọa tôi!”
Lâm Phạn bật cười, hắn vừa lắc đầu vừa nói:
“Nhưng mà nó rất có tác dụng, không phải sao? Chỉ vì mấy thứ tạp nham như thế mà cũng khiến con hao tổn tâm sức đến thế.”
“Nhìn trúng con nhóc đó ư? Vậy thì phải thông báo tin buồn cho con rồi, con và Tiêu Sở Lam đó không có kết cục tốt đâu.”
“Lâm Phạn!”
Chu Diểu bất mãn, ánh nhìn đầy căm phẫn.
Nhưng Lâm Phạn lại thản nhiên đáp lấy một câu:
“Con nên tự nghĩ lại cho thật kỹ, xem con có nhầm lẫn gì hay không đi. Ta biết chắc đó không phải tình cảm nam nữ, chỉ có Lâm Tích Cơ con nhầm lẫn, không hiểu rõ mọi chuyện nên mới vậy thôi.”
“Đừng nói nhảm!”
Chu Diểu đủ thông minh để hiểu lời nói đó là một sự thách thức.
Ông ta đang mỉa mai anh ngu ngốc cố chấp, vĩnh viễn sẽ không được Tiêu Sở Lam đáp lại tình cảm.
Nhưng ông ta thì biết cái gì chứ?
Một kẻ đáng thương khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3489614/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.